Oan thân trái chủ
( Trong nhà tranh đấu, gia trạch bất an, quyến thuộc phân li, oan gia tương ngộ, bệnh nặng khó chữa … đều thuộc về việc oan gia đòi nợ )
Ý nghĩa của nghiệp lực chính là đủ thứ những tội nghiệp mà bạn đã tạo trong lúc làm người từ kiếp quá khứ cho đến hiện tại.
Rất nhiều người cảm thấy rằng mình là người tốt, tâm địa tốt, xưa nay chưa từng có cái tâm hại người, vì sao lại có oan thân trái chủ đây ? Thật ra, vô lượng kiếp đến nay, 3 nghiệp thân, khẩu, ý của chúng ta đã tạo quá nhiều những ác nghiệp như tham sân si, sát, đạo, dâm, đã kết xuống không ít những oán thù với vô lượng vô biên chúng sanh. Những ác nghiệp khác tạm thời chẳng nói, chỉ đơn thuần việc sát sanh ăn thịt thôi thì đã kết xuống mối oán thù sâu dày với chúng sanh rồi.
Phàm là thuộc những căn bệnh lớn nguy hiểm, phần lớn do sát nghiệp tiền kiếp hiện đời mà mắc phải. Một chén thịt, oan hồn quấy nhiễu, một niệm tâm sát, tội nợ khó tránh. Khi chúng bị chúng ta sát hại thì sản sinh vô lượng đau khổ, mối oán hận này giống như gông cùm xiềng xích vô hình vậy, đem những đau khổ của chúng khoá lại thật chặt khiến cho họ chẳng có phút giây nào là không ở trong sự dày vò đau khổ mà chẳng được giải thoát. Nỗi đau khổ của họ lớn như vậy, khó trách kiếp này gặp phải người đã sát hại chúng thì nóng lòng cấp bách không thể đợi chờ muốn đòi món nợ cũ – đòi lại một sự công bằng. Chúng ta nhìn thấy hiện tượng đau khổ của người lúc lâm chung, nhìn thấy đều không đành lòng. Cớ sao lại có những hiện tượng như vậy ? Đấy đều là các oan thân trái chủ của họ đến đòi nợ. Họ chẳng biết những đạo lí này, chỉ biết kết xuống những tội duyên với chúng sanh, chẳng biết rằng những oan thân trái chủ luỹ kiếp đến nay của mình phần lớn đều là đến từ những chúng sanh bị mình ăn đấy !
Không chỉ là những nỗi đau khổ, ngay cả đến rất nhiều những điều không như ý trong cuộc sống ngày thường, những việc không thuận lợi theo ý mình cũng thường là do bị các oan thân trái chủ quấy nhiễu mà chẳng tự biết. Kinh Địa Tạng có đề cập đến : “ Những người hành thiện ở cõi Diêm Phù Đề ( Thế Gian ) lúc lâm chung cũng còn có trăm nghìn quỷ thần cõi ác hoặc biến hoá thành cha mẹ, cho đến các quyến thuộc tiếp dẫn người chết khiến rơi vào ác đạo, huống hồ là những kẻ ác vốn hay tạo ác ”. Những quỷ thần ác đạo hiện thân lúc lâm chung này cũng đều là những oan thân trái chủ biến hiện đến dụ gạt chúng ta hướng đến 3 nẻo ác để chịu khổ đấy.
Do vậy, khi chúng ta gặp phải những bệnh khổ lớn nặng hoặc rất nhiều những chuyện không thuận, theo lí thì nên theo những điều dạy bảo của phật pháp để đối mặt một cách đúng đắn chớ chẳng phải là khắp nơi đi cầu thần hỏi bói, nhờ bói quẻ cải vận để hoá giải tai nạn, cách làm này cho dù có tốn nhiều tiền thêm đi chăng nữa, rốt cuộc cũng là vô ích ! Người đời có bệnh và những tai nạn nguy hiểm … chẳng biết niệm phật tụng kinh tu thiện, vọng muốn khẩn cầu quỷ thần, tiến tới việc sát sanh hại mạng, trên nghiệp lại thêm nghiệp, thật là đáng thương. Đời người thế gian, phàm có duyên cảnh, phần nhiều là do túc nghiệp. Nếu đã có bệnh khổ, tụng kinh niệm phật tu thiện, sám hối túc nghiệp, nghiệp tiêu thì bệnh khỏi. Những quỷ thần ấy tự thân vẫn còn ở bên trong biển nghiệp, sao có thể khiến cho người tiêu nghiệp ? Cho dù là những vị chánh thần có oai lực lớn, oai lực ấy nếu so với oai lực của phật bồ tát, thật chẳng khác gì lửa đom đóm so với ánh sáng mặt trời. Các đệ tử phật chẳng hướng về phật bồ tát mà khẩn cầu, lại hướng về quỷ thần để khẩn cầu, tức là tà kiến, tức là đi ngược lại những giáo hoá của phật, điều này chẳng thể không biết.
Các chủng loại bệnh : bệnh có 3 loại.
Loại bệnh thứ nhất là những căn bệnh của sinh lí. Những bệnh do chế độ ăn uống không phù hợp hoặc do thời tiết nóng lạnh không lưu ý mà chuốc lấy, ví dụ như cảm mạo, phát sốt rồi, làm sao đây ? Hãy mau chóng đến bệnh viện tiêm thuốc uống thuốc, tuyệt đối không được trì hoãn, bởi vì sau khi cơ thể phát sốt e rằng sẽ xuất hiện các biến chứng, dẫn đến những biến đổi bệnh lý khác, không được trì hoàn chậm trễ, hãy mau chóng đi tiêm chích uống thuốc, vài hôm sau thì cũng khỏi rồi.
Loại thứ hai là bệnh nghiệp chướng. Phàm là những căn bệnh đến bệnh viện có thể kiểm tra ra thì gọi là bệnh nghiệp chướng. Bạn phải bằng lòng phát tâm nguyện lớn, chơn tâm tụng kinh niệm phật công đức hồi hướng thì có thể tiêu đi những nghiệp chướng này. Những bệnh nghiệp chướng ( ví dụ như ung thư, bệnh tiểu đường, bệnh động mạch vành … ) đều là do nghiệp lực của chính mình chiêu cảm mà mắc phải, những chứng bệnh này khá nặng, người mắc phải thì đau khổ, những căn bệnh không dễ chữa trị đều có thể quy nạp vào trong các bệnh nghiệp chướng, đặc biệt là sau khi chúng ta học phật tu hành, rất nhiều người nghiệp chướng hiện ra trước mắt trái lại mắc phải trọng bệnh, những cái này đều là những căn bệnh nghiệp chướng làm chướng ngại sự tu học của chúng ta. Bệnh nghiệp chướng làm sao đi tiêu trừ đây ? Nghiệp lực của chính mình vẫn phải chính mình đi tiêu trừ. Chẳng cần phải đốt các tiền vàng mã, chỉ cần nhất tâm tụng kinh niệm phật sám hối, công đức hồi hướng kiên trì đến cùng rồi sẽ khỏi. Phổ Hiền Bồ Tát trong thập đại nguyện vương dạy chúng ta “ sám hối nghiệp chướng ”, sám hối một cách thành tâm thật lòng mới là phương pháp chủ yếu tiêu trừ rất nhiều những nghiệp chướng trên con đường tu học.
Bệnh nghiệp chướng có cần uống thuốc hay không ? Cũng cần phải uống thuốc, thế nhưng phải hiểu rõ rằng uống thuốc là trợ duyên, trợ giúp bạn mau khỏi, cái nhân chủ yếu có thể trị những bệnh nghiệp chướng là tâm thanh tịnh, tâm sám hối, tâm cung kính tụng kinh niệm phật hồi hướng để khẩn cầu phật bồ tát gia trì. Trong tâm chẳng có tam độc tham, sân, si, những độc tố bên ngoài bèn sẽ không cảm nhiễm, lại dùng sự trợ duyên của nhân tố khách quan là uống thuốc, bệnh bèn sẽ mau khỏi.
Loại bệnh thứ 3 không dễ trị. Bệnh gì đây ? Bệnh do oan thân trái chủ. Cái gì là bệnh do oan thân trái chủ ? Đến bệnh viện kiểm tra không ra nguyên nhân, thế nhưng tự mình cảm thấy thân thể lại quả thật là có bệnh. Cái gốc của bệnh là gì ? oan thân trái chủ, chính là cái gọi là quỷ hồn nhập vào người.
Bác sĩ chẳng cách nào trị liệu, thuốc men đối với nó chẳng khởi tác dụng. Loại bệnh này trị như thế nào ? tụng kinh siêu độ, giải gỡ những mối oan kết, độ người cầu đạo rồi công đức hồi hướng đối với loại bệnh này có hiệu quả. Những phương thức này, dùng từ ngữ hiện đại mà nói thì chính là điều giải, khuyên bảo. Bởi vì quá khứ đã làm chuyện sai trái, hy vọng cầu mong sự thông cảm tha thứ. Mục đích của việc tụng kinh siêu độ, bái sám, độ người công đức hồi hướng chính là để điều giải, nếu như đối phương tiếp nhận rồi, họ rời khỏi, bệnh bèn sẽ khỏi.
Những người thời nay bị các oan thân trái chủ nhập vào người rất nhiều, thần trí thất thường, nói năng bậy bạ bừa bãi, nếu nghiêm trọng thì gửi vào bệnh viện tâm thần để trị liệu, kết quả càng trị liệu càng tệ hại.
Đối với loại bệnh oan thân trái chủ này, tốt nhất là ở trước phật sám hối nghiệp chướng, tự mình đi điều giải, có thể khẩn cầu nhờ xin phật điều giải hoá giải, tự mình đi điều giải, phải ngày ngày sám hối, điều này cần phải tụng “ Kinh Địa Tạng ”, niệm “ Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát ”, tụng “ Đào Viên Minh Thánh Kinh ”, “ Thánh Đế Đại Giải Oan Kinh ”, độ người công đức hồi hướng, sau đó nhờ phật bồ tát từ bi làm chủ đem công đức hồi hướng cho những oan thân trái chủ này. Hôm nay họ chẳng tha thứ cho bạn, ngày mai, ngày kia vẫn cứ làm như vậy, mãi cho đến khi có thể làm cảm động họ mới thôi.
“ Pháp chẳng có cao thấp, ứng cơ thì diệu; thuốc chẳng có quý tiện, đối chứng thì tốt ”. Trong “ Kinh Địa Tạng ”, Phật Thích Ca Mâu Ni đem những chúng sanh của thế giới sa bà sau khi ngài diệt độ và trước khi Phật Di Lặc xuất thế phó chúc bàn giao lại cho Địa Tạng Bồ Tát chăm nom và cứu độ thay, nói cách khác, khi Thế Tôn chẳng tại thế thì Địa Tạng Bồ Tát là vị phật đại diện thay thế.
Người chẳng nghiên cứu hiểu rõ đạo lí chẳng biết rằng việc cởi gỡ các mối oan kết phải bắt tay vào từ việc hoá giải những thù hận bên trong nội tâm của các oan thân trái chủ, trái lại còn lợi dụng phương thức áp chế “ quỷ lớn đuổi quỷ nhỏ ”, cậy nhờ vào những bùa chú và quỷ thần mà họ cúng bái đi xua đuổi các oan thân trái chủ, cưỡng bức họ rời khỏi. Hành vi này không những hiệu quả không tốt, lại còn chọc tức các oan thân trái chủ hơn, tuy rằng có thể tạm thời khuất phục thế lực của quỷ lớn, tạm thời rời khỏi không đến đòi nợ, thế nhưng đợi đến qua một thời gian rồi khi nhân duyên lại đầy đủ thì tình hình sẽ thay đổi và trở nên trầm trọng hơn, lại sẽ đến để đòi món nợ này. Cũng giống như người mắc nợ đối đãi với người đòi nợ, chẳng những không có sự thành tâm trả nợ, trái lại còn dùng những cách nghĩ không tốt, dùng những thủ đoạn cường bạo man rợ đối đãi người đòi nợ, dẫn đến trên thù thêm thù, trên oán thêm oán, do đó oan oan tương báo, gây đến mức bản thân càng khổ không kể xiết, chẳng cách nào dùng lời nói để diễn tả nổi, thân bệnh người suy, việc việc chẳng thuận, khốn nhiễu đeo bám vướng mắc thân riết.
Những người rõ lí, hiểu được phàm mọi việc đều có nhân duyên, “ muốn biết nhân đời trước, xem sự hưởng đời nay, muốn biết quả đời sau, xem việc làm kiếp này ”. Để triệt để cởi gỡ các mối oan kết, giúp đối phương rời khổ được vui, theo lí mà nói thì nên dùng cái tâm từ bi, cái tâm chân thành đi niệm phật tụng kinh, độ người công đức hồi hướng cho các oan thân trái chủ. Nương nhờ vào tâm sức sám hối chân thành của bản thân và pháp lực đại từ đại bi của phật bồ tát để hoá giải những thù hận trong lòng của các oan thân trái chủ, giải trừ những đau khổ của thân tâm họ, và giúp họ siêu sanh thiện đạo, như vậy mới có thể thật sự giải mở những mối ác duyên oan oan tương báo mà chẳng thể tháo gỡ trước kia.
Cái gì là Oan Thân Trái Chủ ?
Có một vị cư sĩ đã viết xuống bài sám hối của mình như sau :
Tôi muốn bảo với tất cả các đồng tu của tôi rằng :
Oan thân trái chủ của chúng ta thật ra là những đại ân nhân của chúng ta, là những vị phật bồ tát cứu độ chúng ta !
Tôi mang theo cái tâm cảm ân vừa khóc vừa viết cho xong bài văn này !
Đây là sự đảnh lễ và cảm ân của tôi đối với các oan thân trái chủ của mình !
Tôi là người mà nghiệp chướng rất nặng; học phật rồi biết rằng có oan thân trái chủ, biết rằng phải tiêu trừ nghiệp chướng rồi !
Tôi tu pháp môn bái sám, sám hối nghiệp chướng, cũng là tu đến thần trí quay cuồng, mơ hồ !
May mà sự gia trì của phật bồ tát đã cho tôi chút hiệu quả để xem.
Cảm ân sự gia trì của phật bồ tát, cảm ân các vị sư huynh đã chia sẻ những kinh nghiệm của mình, đột nhiên có một ngày tôi đã hiểu rõ rất nhiều sự tình !
Ai là các oan thân trái chủ của chúng ta ?
Chúng sanh từ vô lượng kiếp đến nay đều đã từng làm qua cha mẹ của chúng ta, các oan thân trái chủ của chúng ta cũng là cha mẹ của chúng ta cả !
Khi họ còn làm cha mẹ của chúng ta, có những món ngon tự mình đều chẳng nỡ ăn, để dành lại cho chúng ta.
Có những thức uống ngon tự mình đều chẳng nỡ uống, để dành lại cho chúng ta
Thà chịu xả bỏ sinh mệnh của bản thân cũng muốn bảo vệ cho chúng ta đến cùng !
Có biết rằng chúng ta đã làm những gì đối với họ không ?
Đến chợ, đến những lò giết mổ đi một vòng quanh, chúng ta chính là đối đãi như thế đối với những người cha người mẹ đã từng đối với chúng ta có ân nặng như núi :
Chúng ta lột da của họ, rút gân của họ, vặt lông của họ, uống máu của họ, ăn thịt của họ, trong lúc họ còn đang sống nhăn răng !
Chúng ta mổ xẻ bụng họ khi còn đang sống, chần nước sôi làm bỏng chết họ, làm ngạt chết họ.
Chúng ta bất kể sự khẩn cầu bi ai thống thiết của họ, bất chấp những giọt nước mắt của họ, bất chấp những sự kinh sợ khủng hoảng của họ, bất chấp những nỗi đau khổ của họ, chúng ta vốn dĩ cũng chẳng nhớ được những ân tình của họ !
Chúng ta dùng dao bén cắt mở cổ họng của họ, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ mở to miệng co giật giẫy đành đạch một cách đầy đau khổ trên đất, mãi cho đến khi thở ra một hơi thở cuối cùng; ánh mắt lạnh lùng nhìn họ vật vã lăn lộn đau đớn trên đất, mãi cho đến khi chảy khô một giọt máu cuối cùng !
Hãy nhìn họ xem, trước khi gần chết giương to con mắt để ghi nhớ kĩ hình dáng diện mạo của chúng ta !
Hãy xem xem những việc mà bản thân chúng ta đã làm, tàn nhẫn đến cực điểm, máu lạnh đến cực điểm …
Còn họ thì từ cái giây khắc bị chúng ta sát hại hoặc ăn mất, trải qua nghìn năm vạn năm kéo theo cái thân thể đau thương mang đầy máu ấy đuổi theo chúng ta, từ lâu xa đến nay, sáu nẻo tìm kiếm.
Chỉ hỏi một câu, nếu như lúc bấy giờ đối tượng bị giết là bạn, thì bạn sẽ như thế nào ?
Bạn có bằng lòng tha thứ không ?
Bạn có bằng lòng buông xuống không ?
Chúng ta thỉnh mời họ tha thứ, chúng ta tưởng rằng mình đang sám hối !
Chúng ta liệu có đem lòng để so lòng, liệu có đi hiểu và thể hội những đau khổ mà họ đã trải nghiệm qua ?
Chúng ta thậm chí vốn chẳng phải là thật sự tin rằng mình đã từng làm tổn thương sát hại họ qua !
Chúng ta thậm chí chán ghét họ, kinh tởm họ, càng sợ hãi họ.
Chúng ta cho rằng tất cả những điều không tốt, tất cả những vận đen xui xẻo đều là do họ mang lại.
Chúng ta đã làm nhiều việc có lỗi với họ như vậy, vậy mà vẫn còn đang oán trách họ !
Chúng ta dùng một câu “ xin lỗi ” rằng tôi lúc đó vọng tưởng phân biệt chấp trước đã làm nên
Chuyện sai trái, thỉnh mong bạn tha thứ, hy vọng rằng họ vội vàng nhanh chóng rời bỏ đi !
Chúng ta niệm kinh qua loa ứng phó, hy vọng rằng nhanh chóng khiến họ rời khỏi !
Chúng ta thậm chí còn nói rằng : nếu các người không buông tha cho tôi thì các người sẽ đoạ xuống địa ngục ! Chúng ta uy hiếp họ !
Chúng ta hy vọng nhanh chóng đuổi họ rời khỏi thân mình ! chẳng phải sao ?
Chẳng có phát tâm thật sự, cũng chẳng có thật sự sửa lỗi, càng chẳng có sám hối chân thành, vả lại lại còn huênh hoang viện cớ, kiêu ngạo tự mãn, trong lòng cảm thấy rằng niệm kinh này, đọc tụng chú này thì chính là sự ban ơn đối với họ.
Làm gì ở đâu mà có oan thân trái chủ ?
Thảy đều là sự tự tư tự lợi của bản thân mình !
Thảy đều là sự phân biệt chấp trước của mình !
Thảy đều là sự vong ân phụ nghĩa của mình !
Chúng ta hại những người thân của chính mình thành ra như thế, chúng ta có tư cách cầu xin sự tha thứ của họ sao ? Vốn dĩ không có !
Họ là ai đây ?
Họ đã từng là thân sinh phụ mẫu của chúng ta,
Họ đã từng là người yêu tri tâm của chúng ta,
Họ đã từng là lục thân quyến thuộc của chúng ta,
Họ đã từng là bạn bè, thầy cô của chúng ta,
Họ của hiện tại lại là ân nhân của chúng ta !
Chẳng có họ, chúng ta chịu hướng thiện sao ?
Chẳng có họ, chúng ta chịu học phật sao ?
Chẳng có họ, chúng ta sẽ tinh tiến sao ?
Chúng ta khi nào mới chịu thật sự hối lỗi, chí thành nói với họ một tiếng xin lỗi, thành khẩn quỳ dưới họ mà sám hối ?
Chúng ta chớ có lại làm những việc vong ân phụ nghĩa nữa ! Hãy thật tốt mà thiện đãi những ân nhân của chúng ta !
Hãy chân thành mà đứng trên góc độ của họ đi suy ngẫm, chúng ta đã làm hại họ như thế, họ chỉ là khiến chúng ta không thuận lợi, không thoải mái, nỗi đau khổ lớn nhất mà chúng ta chịu đựng so với nỗi đau khổ mà họ đã chịu đựng đều chỉ là một phần nhỏ hiện ra mà thôi. Họ thì ngay đến cả tính mạng đều bị chúng ta sát hại rồi !
Nếu như bạn thật sự không thể thể hội được, bạn cứ đi đến các chợ, các lò mổ, xách ghế ngồi nơi đó mà nhìn xem người khác đã sát hại những sinh mệnh này như thế nào !
Hãy thật tốt mà nhìn xem những sinh mệnh đang bị sát hại ấy, đấy là thân sinh phụ mẫu của chính mình đấy !
Hãy thật tốt mà nhìn xem những sinh mệnh đang bị sát hại ấy, đấy chính là bản thân mình đấy !
Hãy thật tốt mà thể hội
Chúng ta mang ánh mắt bi ai cầu khẩn như thế nào nhìn tên sát thủ mặt chẳng chút biểu hiện tình cảm, chúng ta vật vã một cách tuyệt vọng như thế nào, chúng ta gào thét thê thảm như thế nào !
Hãy thật tốt mà thể hội
Con dao giá lạnh ấy cắm vào thân thể chúng ta như thế nào;
Sau khi cắt cổ họng máu của chúng ta phun vọt tuôn ra như thế nào;
Sau khi lột bỏ da, thân thể của chúng ta loã lồ bị treo lên như thế nào hoặc bị đặt trên những quầy bày bán;
Sau khi bị mổ xẻ bụng, nội tạng của chúng ta bị lột xé ra vứt bỏ trên đất như thế nào !
Hãy thật tốt mà thể hội :
Máu của chúng ta từng giọt từng giọt nhuộm đỏ toàn mặt đất như thế nào, máu chảy thành sông !
Thi cốt của chúng ta từng cân từng cân chất đống gom lại như thế nào, tích cốt như núi !
Mãi cho đến khi bản thân mình đau khóc rơi lệ, khóc chẳng thành tiếng, đau lòng xót xa đến cực điểm, ruột gan như đứt rời từng khúc !
Bạn sẽ biết quỳ ở trước mặt họ rồi ! Bạn sẽ biết sám hối như thế nào rồi !
Cuối cùng rốt cuộc có một hôm tôi đã quỳ ở trước mặt họ, tôi nói với họ rằng :
Tôi trước kia chẳng có tu học phật pháp, chẳng biết những tội ác của chính mình. Giờ đây tôi đã học phật rồi, đã biết bản thân mình đã làm thương tổn qua các vị một cách tàn khốc như thế nào rồi.
Tôi ở đây vốn chẳng phải là yêu cầu sự tha thứ của các vị, bởi vì tôi giờ đây có thể thể hội được nỗi đau khổ của các vị lúc bấy giờ, tôi biết rằng bản thân vốn chẳng có tư cách để yêu cầu sự thông cảm tha thứ của các vị.
Bởi vì những tội các của tôi vốn dĩ chẳng cách nào được tha thứ ! Tôi bằng lòng tiếp nhận bất cứ sự trừng phạt nào của các vị !
Tôi biết rằng các vị trước kia đều là cha mẹ của tôi, đều có ân nặng như núi đối với tôi.
Chẳng có các vị, tôi sẽ không đi trên con đường học phật ! Tôi cảm ân các vị !
Tôi chỉ là hy vọng có thể làm một chút việc cho các vị, mà nay tôi biết rằng điều duy nhất mà tôi có thể làm chính là đem phật pháp giới thiệu cho các vị !
Nào sợ bỏ ra sinh mệnh, chỉ cần các vị có thể đi nghe kinh vấn pháp, từ nay chẳng lại sáu nẻo chịu khổ thì tôi đều tuyệt chẳng hối hận.
Chỉ cần các vị. có thể trút cơn giận này đi, buông tha cho chính mình, chẳng lại bị thù hận đay nghiến gây phiền thêm nữa.
Chỉ là hy vọng các vị có thể phá mê khai ngộ, rời khổ được vui !
Các vị có thể báo phục, tôi hoàn toàn tiếp nhận, tôi cảm tạ sự báo phục của các vị. Bởi vì sự báo phục của các vị.đã thành tựu cho việc tu hành của tôi, khiến tôi chẳng còn bất cứ những vướng mắc gì nữa mà vãng sanh miền cực lạc.
Thế nhưng còn các vị thì sao ?
Tôi làm sao có thể để các vị vẫn giãy giụa khổ sở trong sáu nẻo, do đó tôi ở đây khẩn cầu các vị, hãy cùng học phật với tôi !
Tôi muốn báo đáp các vị, bất luận thế nào tôi cũng không thể để các vị tiếp tục vì tôi mà lại chịu khổ nữa !
Chỉ cần các vị bằng lòng học phật, để tôi bỏ ra bất cứ giá nào tôi đều không để tâm đến bất cứ giá nào mà tôi phải trả !
Tôi đã khấu đầu với họ, tôi đã xin họ hãy báo phục tôi, tôi bằng lòng đem những công đức của vô lượng kiếp hồi hướng lại cho họ ! Chỉ là hy vọng họ có thể nghe kinh vấn pháp ! Chỉ để báo đáp ân tình của họ !
Tôi đã phát nguyện trước phật, vì để báo đáp họ, không độ tận các oan thân trái chủ của mình, tự tôi thề sẽ không thành phật ! Trong quá trình này, nước mắt tôi chảy ròng ròng đầy mặt, khóc chẳng thành tiếng !
Chỉ có sám hối, chỉ có cảm ân, chỉ có sự chân thành, chẳng có sự qua loa ứng phó cho xong, chẳng có sự hư dối, chẳng có sự lừa gạt !
Có một ngày nọ, tôi phát hiện ra rằng tôi đã có thể giao thiệp với họ rồi !
Mỗi lần cách tu của chồng tôi nếu tu không tốt, hoặc giữa chừng gặp phải sự quấy nhiễu, sau khi kết thúc sẽ đặc biệt nổi giận không vui, tôi đều sẽ ngồi yên lặng bên cạnh anh ấy, trong lòng âm thầm đi giao thiệp với họ, đi khuyên giải họ, bởi vì những chúng sanh trên mình anh ta cũng là cha mẹ của tôi, tôi bằng lòng giúp đỡ họ, tôi giải thích cho họ sự hình thành của sáu nẻo luân hồi, cởi gỡ những phiền não, thù hận, hoảng loạn trong lòng họ, vì họ mà hồi hướng. Chỉ cần vài phút, nỗi lòng không vui của chồng tôi bèn đã biến mất ! Tôi đã thử qua rất nhiều lần, mỗi lần đều hữu dụng như nhau !
Sau đó có một lần xuất ngoại, có vị đồng tu thân thể cảm giác vô cùng khó chịu, tinh thần không tốt, ăn cơm chẳng nổi, vừa đúng lúc ngồi xe bên cạnh tôi, cô ấy đang ngủ, thấy cô ấy buồn khổ, tôi cũng rất buồn khổ, vì cô ấy, và cũng vì các oan thân trái chủ của cô ấy.
Tôi bèn nhè nhẹ lần tràng hạt niệm phật ở bên cạnh cô ấy, đồng thời giao thiệp với các oan thân trái chủ của cô ấy, giải thích với họ, làm sự quy y, giúp họ sám hối, niệm kinh cho họ nghe..
Đợi khi cô ấy tỉnh lại, tôi hỏi cô liệu đã khoẻ hơn được một chút, cô ấy bảo rằng đã khoẻ lại nhiều rồi, lại còn nói rằng lúc ngủ đã tỉnh lại một lần rồi, thế nhưng chẳng muốn mở mắt, cảm thấy rất hạnh phúc, thậm chí còn cười tủm tỉm một cách hạnh phúc.
Chỉ có sám hối, chỉ có cảm ân, chỉ có chân thành, chẳng có sự qua loa ứng phó cho xong, chẳng có sự hư dối, chẳng có sự lừa gạt ! thì có thể giao thiệp ! Họ bèn bằng lòng tiếp nhận !
Thật ra, tôi hôm nay viết lại bài viết này là bởi vì mãi đến hôm nay tôi mới hiểu ra rằng :
Những chúng sanh này thật ra còn nhân từ hơn chúng ta rất nhiều, còn khoan dung hơn chúng ta rất nhiều, còn biết cảm ân hơn chúng ta rất nhiều !
Chỉ cần chúng ta có một thiện niệm, một niệm sám hối, bằng lòng thừa nhận những lỗi lầm, bằng lòng sửa ngay lại những lỗi lầm sai trái, bằng lòng giúp đỡ cho họ,
Chỉ cần có cái tâm chân thành hối lỗi, họ đều tiếp nhận một cách rất từ bi.
Tôi khóc là bởi vì tôi hổ thẹn đấy !
Tôi việc gì cũng đều chẳng có làm qua, những tội mà họ đã chịu, những sự dày vò mà họ đã gánh chịu, những đau khổ mà họ đã gánh chịu tôi một chút đều chưa có gánh chịu qua, tôi chẳng qua chỉ là nhận thức được những lỗi lầm sai trái của mình, bằng lòng đi sửa chữa lỗi lầm, ngay đến cả lỗi lầm vẫn còn chưa sửa đổi, họ đã bằng lòng tha thứ cho tôi rồi !
Họ mới là những vị phật bồ tát thật sự đấy, là đến độ hoá tôi đấy !
Chẳng có họ tôi chịu thật sự học phật sao ? chịu sám hối thật sự sao ? chịu phát tâm thật sự sao ?
Họ tự mình đã gánh chịu những đau khổ to lớn như vậy, chỉ cần tôi hối lỗi, họ đều khoan dung tiếp nhận, thậm chí lại còn cảm ân chúng ta, quay ngược lại giúp đỡ chúng ta !
Lại còn có ai từ bi hơn, khoan dung, nhân ái hơn họ đây ?
Họ là những ai ?
Họ là cha mẹ người thân của tôi, là người thầy đại ân của tôi, là phật bồ tát !
Làm gì có oan thân trái chủ gì ?
Xem xong bài viết này mọi người phải chăng cũng cảm thấy hổ thẹn. Thật ra sáu nẻo luân hồi chính là việc như vậy, anh trả thù tôi, tôi lại trả thù anh, oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt. Các oan thân trái chủ cũng là vô minh ngu si, họ cũng chẳng có trí tuệ, họ chẳng thật sự hiểu rõ cái gì là tốt, cái gì là không tốt, cũng giống như chúng ta lúc không học phật cũng là chẳng hiểu nhân quả lấy xả đâu, họ tưởng rằng trả thù rồi thì vui rồi, nào có biết đâu rằng đến cuối cùng vẫn là phải chịu báo, đối với bản thân chẳng có chút lợi ích gì, do đó chúng ta nhất định phải phát tâm bồ đề vì họ mà niệm kinh tu pháp trì chú, vì họ mà rộng làm công đức, vì họ mà làm đủ thứ các khai thị, các loại văn khai thị cho các oan thân trái chủ ( những vấn đề gặp phải trong cuộc sống đều có thể giải quyết kịp thời, rất thực dụng ), bởi vì họ quả thật là rất khổ, vô cùng đáng thương, khổ hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.
Chúng ta không thể chỉ là muốn vì để thoát khỏi những sự đeo bám vướng mắc của họ mới niệm kinh trì chú làm công đức xua đuổi trục xuất họ, mà nên thật sự phát tâm bồ đề khiến họ rời khổ được vui mà rộng làm công đức hồi hướng cho họ, như thế thì họ nhất định sẽ cảm nhận được sự chơn tâm của chúng ta, vả lại cũng thật sự sẽ ý thức được rằng chúng ta thật sự vì tốt cho họ, họ cũng sẽ bằng lòng rời khỏi. Khi các oan thân trái chủ thật sự rời khỏi rồi, tất cả mọi thứ của chúng ta sẽ được như ý. Khi chúng ta mọi thứ đều càng thuận lợi, chúng ta mới càng có thêm tư lương rộng làm công đức đi làm lợi ích cho vô lượng chúng sanh. Sự phát tâm vô cùng quan trọng, tâm tưởng sự thành ( những gì trong lòng mong muốn đều có thể viên mãn đạt được ) chẳng phải là để bản thân đi hưởng lạc đâu, mà là phát tâm để bản thân mình càng có năng lực đi đem lại lợi ích cho càng nhiều chúng sanh, khiến cho càng nhiều chúng sanh rời khổ được vui, sớm chứng bồ đề !
Những Điềm Báo từ các Oan Thân Trái Chủ
Oan thân trái chủ chấp hành việc đòi báo của những ác báo trọng đại, thường hay có những điềm báo thời kì ban đầu ( Ghi chú : Địa phủ có quy định từ bi rằng các oan thân trái chủ đòi báo đối với những người lương thiện thì nhất định cần phải dùng các loại điềm báo thời kì đầu được thuật lại dưới đây đề làm dấu hiệu cảnh cáo, để cho những người lương thiện, những người ăn chay niệm phật có cơ hội phát giác ra trước những điềm báo thời kì ban đầu mà làm sự hoá giải nghiệp chướng, đắc được sự tiêu tai giải ách; thế nhưng đối với những người ác kẻ xấu thì không làm sự cảnh cáo, mà là trực tiếp hạ thủ để đòi báo, chẳng có đường lui cho việc trả giá thương lượng ); nếu biết được những điềm báo thời kì ban đầu mà biết “ phòng bệnh hơn là chữa bệnh ”, hoá giải trước những “ món nợ nghiệp tiền kiếp ” là có tầm nhìn xa, thông đạt sự lí nhất; thế nhưng điều này so với việc sau khi chịu phải ác báo to lớn rồi mới nghĩ cách để thu dọn kết thúc thì chí ít cũng đã nhẹ nhõm hơn nghìn vạn lần rồi. Còn những dấu hiệu thời kì đầu mà mình sắp xuất hiện ác báo nặng nề to lớn là như sau :
1. Các loại bói quẻ kiểu đông, tây phương, chùa miếu xin xăm, thông linh tiên đoán bình thường đều rất chuẩn xác, thế nhưng nếu chịu phải những sự quấy nhiễu nghiêm trọng của các oan thân trái chủ của mình thì trở thành tất cả đều không chuẩn xác, vả lại là trong thời gian dài nhiều năm không chuẩn xác ( nếu như chính thức hoà giải xong những nghiệp chướng và ma chướng của mình rồi, thì những loại bói quẻ đông, tây phương, chùa miếu xin xăm, thông linh tiên đoán kể trên lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường ).
2. Thường mơ thấy ác mộng
3. Những căn bệnh vô danh khó chữa lành hoàn toàn trong thời gian dài mà các bệnh viện lớn kiểm tra đều không ra bệnh, thân tâm kiệt quệ, thân thể khó chịu, thường hay cảm thấy thân thể tệ hại.
4. Các oan thân trái chủ vì để tiện cho việc đòi báo, thường hay dùng các loại phương thức khiến cho người ta bị đứt đi sự viện trợ của tất cả các duyên quý nhân bên mình trước ( bao gồm người thân, bạn bè ) khiến cho người ta cá tính thay đổi lớn, khác thường, sản sinh những điên đảo kiến, tư tưởng quá cực đoan, hoặc lời nói hành vi cử chỉ quái dị ( ghi chú : người nghiêm trọng thì thậm chí bao gồm việc tẩu hoả nhập ma, ảo giác = bao gồm ảo thị, ảo thính không ngớt, khiến cho những quý nhân, bạn thân của người chịu báo ứng thất vọng, dẫn đến việc rời khỏi mà đi, để tiện cho các oan thân trái chủ hạ thủ đòi báo ).
5. Cuộc sống sinh hoạt không lành mạnh, không khoẻ mạnh, không bình thường, có tính cách tiêu cực cực đoan ( bao gồm thói quen ăn uống không tốt, biết rõ rành rành nhưng sửa bỏ không được ), thật ra ở đằng sau đều có các oan thân trái chủ đang chủ đạo.
6. Có khi cảnh cáo từ những người thân của mình, người thân của mình cá tính thay đổi lớn, lời nói hành vi quái dị hoặc người thân phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn, thậm chí gia vận của cả nhà đều không thuận.
7. Thường xảy ra những chuyện ngoài ý muốn to, nhỏ : tai nạn giao thông, té ngã, mổ, các hoạ sát thân.
8. Xui xẻo lớn hoặc bị ức hiếp nhiều, khiến cho người ta uỷ khúc ( gặp những sự đãi ngộ đối xử bất bình ) , nội tâm chịu phải những việc đả kích nghiêm trọng, trong thời gian ngắn mà tiếp liền chẳng dứt ( khiến cho ý chí của mình sụp đổ, nhân cách thất thường hoặc khiến cho mình việc nhỏ chẳng nhẫn nhịn nổi mà làm hư đại sự, điên cuồng nhất thời mất đi sự tự khống chế kiểm soát, làm ra những hành vi thất thường, lỡ việc, lỡ đại cục mà chịu ác báo ).
Những oan thân trái chủ nghiêm trọng đòi báo có quyền ưu tiên có thể đem những phước báo và sự may mắn của chúng ta chặn sang một bên, khiến cho phước báo của chúng ta chẳng cách nào đến ( vốn dĩ cầu phật bồ tát rất linh, phật bồ tát đều là có cầu tất ứng, người khác cầu cũng rất linh, chỉ là khi bản thân bạn cầu thì chẳng linh ). Tu hành ra chướng ngại : toàn thân khắp nơi bị nghiệp chướng khoá chết, công đức ăn chay niệm phật bị ngăn lấy, tạo thành việc trông có vẻ như ăn chay niệm phật vô hiệu ( điều này thường khiến cho những người nghiệp chướng khá nặng ngộ nhận tưởng rằng sự tu hành tôn giáo là trò lừa gạt người, mà từ bỏ việc tu hành ) . Lúc này bạn nên càng phải cần mẫn phấn đấu tụng kinh, niệm phật, phóng sanh, độ người hồi hướng công đức càng nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều gấp bội lần, bởi vì bạn kiếp trước đã làm qua những việc xấu rất lớn, chỉ có trải qua những nỗ lực trường kì làm như thế, bạn mới có thể tiêu trừ các tội nghiệp, sau đó thì phước báo mới lại đến, bạn cầu phú quý nó bèn có thể đến, việc việc đều có thể thuận tâm như ý. Khi tội nghiệt thâm trọng, thậm chí sẽ đả kích thêm đối với các loại nguyện vọng mà đời người của mình truy cầu theo đuổi ( ví dụ như truy cầu theo đuổi tình cảm thì sẽ khiến cho tình cảm chịu sự đè nén ức chế, dày vò; theo đuổi tiền tài phú quý thì lại khiến cho người đó phá sản hoặc tổn thất tiền tài; theo đuổi sự nghiệp thì lại khiến cho người đó sự nghiệp thất bại; theo đuổi danh vị thì lại khiến cho người đó mất đi danh vị; theo đuổi gia đình mĩ mãn thì lại khiến cho gia đình tan vỡ…. những tình trạng dày vò kể trên cứ phát sinh lặp đi lặp lại … ), khiến cho mọi việc đều chẳng thuận, khiến cho người ta sống chẳng bằng chết, do đó thường thường khiến cho người ta cảm thấy không được như ý, không đắc ý, phiền não nhiều, ưu uất bi quan, ý chí sa sút ( ghi chú : những người bị nghiêm trọng thì thậm chí mắc phải chứng trầm uất, muốn tự sát ), đấy là những thủ pháp tiến dồn từng bước một mà các oan thân trái chủ đã thiết lập đối với người đương sự, đến cuối cùng mới hạ thủ đòi mạng ( ghi chú : gần đây bởi vì áp lực cuộc sống của người hiện đại quá lớn, những người thực hiện việc tự sát rất nhiều, xin bạn bè người thân của những người có khuynh hướng tự sát có thể giới thiệu thật nhiều bài viết này, khai đạo cho những người không có được sự giúp đỡ mà có khuynh hướng tự sát này, cứu một mạng người hơn cả xây 7 tầng tháp )
10. Thỉnh thoảng nhìn thấy, nằm mơ thấy những ảo tượng như có như không, mờ nhạt không rõ : khoé mắt của mình quét phải người hoặc động vật, bóng đen, dị hình loáng qua một cái thì đã biến mất chẳng còn tung tích, hoặc thường cảm thấy bên cạnh mình có người hoặc thứ gì khác đang theo bên mình, hoặc giữa ban ngày mà thỉnh thoảng nhìn thấy những ảo ảnh khiến người khiếp sợ …
11. Bình thường thân khẩu ý giữ giới thanh tịnh, thành tâm tu pháp đều rất linh nghiệm, thế nhưng chịu phải sự quấy nhiễu nghiêm trọng của các oan thân trái chủ hoặc ma chướng thì biến thành pháp tu không linh nghiệm, thậm chí khiến người ta thoái mất đạo tâm
( ghi chú : những người bình thường vốn dĩ chẳng biết tội nghiệp luỹ kiếp của bản thân mình rất nặng, thời gian dài tu pháp, hành thiện vốn dĩ bèn chẳng có cảm ứng, cũng chẳng có cảm ứng gì, trái lại còn là càng tu thì những việc phiền phức càng nhiều, những cảm ứng mang tính đả kích tiêu cực đặc biệt nhiều, lúc này bản thân trái lại càng nên cẩn thận hơn nữa, đấy là biểu thị bởi vì oan thân trái chủ vốn dĩ hy vọng trả nợ sòng phẳng, nợ gì trả nấy, sẽ cố ý để xảy ra tình huống, đả kích lòng tin của người tu hành, khiến cho người ta cho rằng tôn giáo là thức lừa gạt người, từ bỏ việc tu hành để tiện cho các oan thân trái chủ đòi báo, như vậy thì đã mắc phải mưu của oan thân trái chủ rồi; lúc này bản thân càng phải phản tỉnh thêm tội nghiệp thâm trọng của tiền kiếp, nên càng sám hối tu hành để đột phá những đả kích nghiêm trọng của đủ thứ các khốn cảnh, đấy cùng lắm là thời kì quá độ của vài tháng mà thôi, bản thân phải lòng tin kiên định không đổi dời, tránh để bị nghiệp chướng của mình đánh bại ).
12. Cũng có điềm báo rất mờ nhạt chẳng rõ, cơ hồ như chẳng có điềm báo gì xuất hiện, nhưng đấy thường là những oan thân trái chủ đặc biệt khó hoà giải, mà những báo ứng đã phát sanh cũng là đặc biệt thảm khốc nặng nề; có một số những oan thân trái chủ bằng lòng hiện thân trước người có thần thông, điều này đại biểu oan thân trái chủ vẫn có ý nguyện hoà giải. ( ghi chú : vậy vẫn còn cứu được, do đó chúng ta phải thiện dụng cơ hội tốt này mà oan thân trái chủ có ý nguyện hoà giải, tự mình tận sức sám hối hoà giải ); thế nhưng có một số các oan thân trái chủ có được “ lệnh đòi báo ” mà chẳng bằng lòng hiện thân, cho dù là gặp phải người mà thần thông khá cao minh thì cũng rất khó bị tra ra được, đấy thường là những oan gia trái chủ mà oan khí đặc biệt nặng bởi vì huyết hải thâm thù mà chẳng bằng lòng hoà giải, hạ quyết tâm đòi báo ( ghi chú : đấy là thuộc định nghiệp rất khó sám hối hoà giải, cái này thường là hiện tượng chẳng có con đường lui thoát ) , cái này phải dùng phương pháp suy lí logic theo phương thức gián tiếp, dùng những điềm báo thời kì đầu của những ác báo trọng đại xuất hiện mà trên đã đề cập từ 1 đến 11 để gián tiếp suy luận chứng thực ( ghi chú : thông thường mà nói, mẹo dùng phương pháp suy lí logic theo cách gián tiếp để gián tiếp suy luận bản thân mình có oan thân trái chủ đến đòi báo : bản thân thay người khác tu pháp đều rất linh nghiệm, có cầu tất ứng, thế nhưng bản thân thay chính mình tu pháp thì trái lại vô hiệu hoặc thậm chí sản sinh hiệu quả ngược lại, đấy chính là biểu thị rằng bản thân mình có oan thân trái chủ rất khó hoà giải đến đòi báo rồi, cái này thường thường không khác biệt gì mấy, rất gần sát với thực tế ( thế nhưng cũng có ngoại lệ ) .
Tự mình hễ phát hiện có những điềm báo thời kì ban đầu của những ác báo trọng đại đòi báo kể trên hiển hiện thì nên phòng phạm trước khi xảy ra, kế đó hoà giải với các ma chướng, oan thân trái chủ trước, đấy mới là kế sách hay nhất phù hợp nhất.
Ngoài oan thân trái chủ hiện trước mắt đòi báo ra, còn có Ma. Bạn muốn làm việc tốt, Ma bèn sẽ nghĩ cách quấy rầy cản trở bạn thành công, đả kích lòng tin của bạn, khiến cho bạn cảm thấy làm việc tốt thì trái lại còn khốn khó đau khổ chán nản mất tinh thần thêm; bạn muốn làm chuyện xấu, Ma bèn dùng phước Ma của nó trợ giúp cho bạn thành tựu chuyện xấu trước, để bạn hưởng thụ cái phước ma của nó trước, khiến bạn cảm thấy rằng làm việc xấu trái lại còn khá là dễ dàng thuận lợi sướng hơn, sau khi mệnh chung thì trở thành thuộc hạ của Ma Vương, phước ma hưởng hết thì đoạ lạc.
Ngoài ra còn có hiện tượng nghiệp nặng báo nhẹ, khi bạn làm việc tốt thì lại bị nghịch cảnh không tốt đả kích, đấy rất có thể là do nghiệp báo tam ác đạo của gốc ban đầu, bởi vì bạn hành thiện tích đức nên chuyển thành nhẹ báo kiếp này. Những lúc thế này càng nên ưa thích việc hành thiện tích đức, tuyệt đối chớ có cảm thấy đau khổ mất tinh thần mà ngưng lại, thậm chí lại còn bắt đầu thoái chuyển tạo ác thì là sai lầm to lớn.
Phương pháp tiêu nghiệp
1. Thanh khẩu trường chay, giới sát và hồi hướng các oan thân trái chủ
Ăn chay là sự bắt đầu của việc giới sát cắt đứt việc sát sanh, từ bây giờ trở đi chẳng tạo ra những oan thân trái chủ mới nữa, tránh các thứ bệnh tật tai nạn mở rộng ra, xây dựng một cuộc sống lành mạnh hoàn toàn mới mẻ.
2. Tụng Kinh tiêu nghiệp và hồi hướng cho các oan thân trái chủ
Mỗi ngày tụng niệm “ Kinh Địa Tạng ”, “ Đào Viên Minh Thánh Kinh ”, “ Thánh Đế Đại Giải Oan Kinh ”…, dưới sự gia trì của phật lực, khiến cho những oan thân trái chủ luỹ kiếp, tông thân các đời của người đọc tụng được rời khổ được vui, nghiệp chướng dần dần tiêu trừ, thân tâm, gia đình, sự nghiệp vì vậy mà được cải thiện.
3. Sám hối giải oán và hồi hướng cho các oan thân trái chủ
Dựa theo bài sám hối “ Lễ Phật Đại Sám Hối Văn ”, đảnh lễ trước phật 108 lần, chân thành thỉnh cầu 88 vị Phật từ bi gia trì, chí thành sám hối những tội nghiệp mà quá khứ đã làm, phát nguyện đoạn ác hành thiện, tiêu trừ các tội chướng từ trong tâm.
4. Hành thiện tích phước và hồi hướng cho các oan thân trái chủ
Khởi tâm động niệm phải nghĩ thay cho người khác, khởi một niệm thiện thì đấy là tâm hành một thiện. Mỗi ngày trong cử chỉ lời nói nói một câu tốt lành hữu ích, đấy là hành một thiện. Mỗi ngày làm những việc có ích cho người khác, những việc hữu ích cho xã hội, bất luận lớn nhỏ, đấy là thân hành một thiện. Ngày tích tháng luỹ, thân khẩu ý dần dần hướng đến sự thuần thiện.
5. Niệm Phật và hồi hướng cho các oan thân trái chủ
6. Độ người cầu đạo, đem công đức độ người, bàn đạo, thiết lập phật đường hồi hướng cho các oan thân trái chủ.
Lấy ví dụ : Đây là một trường hợp mà người đương sự đã chính miệng kể lại : Ông ta vốn dĩ bán tín bán nghi đối với đạo, lúc đang làm một cuộc tiểu phẫu ( trị viêm xoang ) thì đột nhiên máu chảy không ngừng, bác sĩ vội truyền máu đã vượt quá 10 vạn cc máu mà vẫn chưa ngưng. Lúc này ông ta nhìn thấy 3 người nửa trong suốt xuất hiện, biểu thị rõ rằng muốn đòi mạng của ông ta, ông ta rất sợ hãi. Điểm Truyền Sư biết rồi bèn lập tức mời đạo thân vội đi độ người bàn đạo, vả lại ở phật đường bẩm báo, đem công đức hồi hướng cho 3 vị oan khiếm; sau khi hồi hướng xong thì máu của ông ta bèn đột nhiên ngừng lại rồi. Đêm hôm đó, 3 người nửa trong suốt lại xuất hiện, người dẫn đầu nói với ông ta rằng : “ công đức mà các người hôm nay độ người, chúng tôi đã nhận được rồi, chúng tôi phải rời khỏi rồi, cảm ơn ”. Ông ta bèn có thể xuất viện rồi.
Do vậy lúc sinh bệnh, chúng ta có thể hành công rồi sau đó ở trước phật mà hồi hướng cho các oan thân trái chủ của chúng ta.
Thế nhưng hiệu quả của công đức hồi hướng là không thể kì vọng trước được, chỉ có thể nói là công mà bạn đã hành tuyệt đối sẽ chẳng mất đi, thế nhưng không phải là có thể do vậy mà kịp thời hoá giải nghiệp chướng khiến cho bệnh lành khỏi, là không thể chính xác được đâu. Cũng ví dụ nói một người lái xe đã đụng chết người đi đường, người chết có bằng lòng hay không bằng lòng tiếp nhận sự bồi thường của người phạm tội mà buông xuống những oán hận và quyền lợi truy đòi ? quyền quyết định ở oan khiếm chớ chẳng phải là ở người hành công.
Thường thấy một số đạo thân vì sinh bệnh mà làm rất nhiều công đức, cuối cùng chẳng có lành khỏi, thậm chí còn đánh mất đi niềm tin đối với đạo. Do đó khi khuyên dạy đạo thân làm công đức hồi hướng nhất định phải cẩn thận chớ có dẫn dắt sai mà rơi vào tướng công đức, xem việc hành công như là chuyện mua bán, tưởng rằng hành bao nhiêu công thì có thể được bao nhiêu quả, cuối cùng khi niềm hy vọng bị hụt hẫng chẳng được gì thì ngay đến cả lòng tin đều đánh mất đi rồi.
Nếu như dùng tâm so đo tính toán để tu đạo, tồn cái tâm công đức thì chẳng phải là tu đạo, mà chỉ là tu phước.
Công đức hồi hướng, theo tu đạo mà nói thì chỉ là mắc phải bệnh nặng tìm một lối ra khác mà thôi. Phải chú ý rằng đấy là một pháp quyền nghi bất đắc dĩ do ứng với việc sinh bệnh nặng, chẳng phải là một sự phát tâm đúng đắn đối với việc tu đạo. Người tu đạo chớ có ôm ấp mang cái tâm trạng đem công cầu quả đi tu đạo, đấy là tu phước đức, chẳng phải là tu đạo. Phải dùng cái tâm trạng “ mình tận sức đi hành công hành thiện, chẳng phải là vì để bệnh tật lành khỏi, mà là muốn trở thành một người nhân từ có sự giúp ích đối với nhân loại, về việc bệnh tật có thể khỏi hay không thì giao cho ông trời ” để đi làm mỗi một việc, sống qua mỗi một ngày. Như Mạnh Tử đã nói : “ yểu thọ bất nhị, tu thân dĩ sĩ chi, sở dĩ lập mệnh dã ”, ý nghĩa là “ mạng ngắn hay trường thọ thật ra chẳng gì khác, cũng chẳng cần phải đi quan tâm chú ý, duy có tu thân chờ đợi tiếp nhận sự an bài sắp đặt của ông trời, do đó quân tử có thể đem sinh mệnh của mình an lập ở trong thiên mệnh ”, như vậy bất luận sau này thế nào, chí ít thì sinh mệnh nâng cao đến bậc quân tử; nhân là cảnh giới của người tu hành, điều này đối với sinh mệnh của chúng ta còn quan trọng hơn bất cứ cái gì khác.
7. Liên quan đến bệnh nghiệp chướng, Việc mà Tế Công Hoạt Phật muốn chúng ta làm không ngoài việc thành tâm khấu đầu, sám hối, hiến hương.
Từ huấn của Tế Công Hoạt Phật rằng : Thầy cũng biết rằng nghiệp chướng của các con khá nặng, có khi các con chẳng muốn làm như vậy nhưng ngược lại ngờ đâu nghiệp chướng đến gây vướng mắc khiến cho con khó mà thể ngộ, các con phải thành tâm mà khấu đầu. Vì sao phải định lễ hiến hương ? Lẽ nào tiên phật tham những cái khấu bái của các con hay sao ?
( Không phải ) Dụng ý của thầy chẳng ở đó, khấu bái là muốn khiến các con tìm về lại tự tánh, hiến hương mỗi ngày là muốn các con sám hối, các con chớ xem thường việc khấu đầu, nếu có việc gì muốn cầu, khấu đầu là linh nhất rồi, do đó các con càng nên siêng chăm khấu đầu, như thế thì những oan nợ của các con bèn có thể từ từ hoàn trả rồi, sức mạnh của tự tánh của chúng ta là rất lớn ! Khi con gặp phải những chuyện không thuận thì hãy thành tâm khấu cầu Lão Mẫu từ bi thì mới có kì tích đột phá trở ngại xuất hiện.
Do vậy, thường quay về phật đường để khấu đầu có sự trợ ích to lớn biết bao.
Bài tập tu hành cố định mỗi ngày
Phải biết rằng các oan thân trái chủ luỹ kiếp của chúng ta ở trong ác đạo chẳng có năng lực tự giải thoát, hoàn toàn dựa nhờ vào chúng ta dùng cái tâm chân thành, tâm thanh tịnh, tâm từ bi tu hành để giúp họ rời khổ được vui. Thế nhưng muốn hoá giải những mối thù hận trong tâm của các oan thân trái chủ thì chẳng phải là chuyện mà trong thời gian ngắn có thể làm được, nhất định cần phải phát tâm xa dài vì các oan thân trái chủ vĩnh thoát rời ác đạo để tu hành, để các oan thân trái chủ cảm nhận được sự thành ý sám hối chân thành của chúng ta. Những sự thành ý này cũng giống như cam lồ tâm linh vậy, chẳng những có thể rửa sạch những tham sân si mạn của chúng ta, còn có thể dập tắt ngọn lửa căm phẫn trong lòng các oan thân trái chủ, hoá oán hận thành sự khoan dung, lại nương nhờ vào phật lực gia trì để giúp họ rời khổ được vui.
Vì để cởi gỡ các mối oan kết, chúng ta phải phát nguyện trong các thời gian cố định chuyên môn vì họ đọc tụng bao nhiêu bộ kinh, số lượng phải nhiều, mà số lượng này là chuyên môn vì họ mà niệm đấy. Điều này có công đức, vả lại sức mạnh rất lớn. Thế nhưng dùng cách này vì để siêu độ mà tụng kinh niệm phật nhất định phải có kì hạn. Ví dụ như nói trong một năm niệm xong một nghìn bộ kinh. Không thể nói niệm một nghìn bộ kinh mà chẳng có kì hạn xác định, nhớ nghĩ đến thì niệm, chẳng nhớ nghĩ đến thì không niệm, thì là vô ích đấy.
Hình icon Show icon