Hoàng
Mẫu Huấn Tử Thập Giới
( Giới
Cáo Thứ Nhất )
Một
giới cáo, Nguyên Phật Tử lắng nghe nguồn cội
Động
bút vàng, đem huyền cơ, tiết lộ nơi đây
Nhớ
khi xưa, Trời chưa phân, một khí hỗn độn,
Tối
mờ mịt, chẳng Người, Ta, một khối hư linh
Chín
sáu ức, Nguyên Phật Tử, Tiên-Thiên cùng tụ
Tiên
huynh đệ, Tiên tỉ muội, quây quần bên Mẫu,
Theo
Mẫu đến, theo Mẫu đi, nửa bước không rời
Nước
Cực Lạc, vui thoả thích, tiêu dao mặc ý
Cỡi
Rồng xanh, cỡi Phượng Hoàng, vô lượng tôn nghiêm
Không
sợ lạnh, không sợ nóng, không bị quản thúc
Không
âm dương, không đối đãi, chí lý thuần nhiên,
Rỗi
nhàn hạ, mặc sức rong Tiên-Thiên diệu cảnh
Lúc
chán buồn, hoặc đánh cờ hoặc khảy đàn chơi
Thức
ăn là quả đào tiên, Quỳnh Tương nước ngọc
Mặc
áo Tiên, đi giày “ mây ” , lộng lẫy vô cùng
Nơi
Vô Cực, miền Thánh vực, cảnh đẹp chí thiện
Tĩnh
mà ứng, thông vạn hoá, nguồn gốc muôn loại,
Từ
bắt đầu, giao hội Tí, khí số đã đến
Mẫu
hạ lệnh, sai thất Phật, trị lý càn khôn
Vạn
tám năm, khí số định, Trời mới thành tựu
Cho
đến thời, hội Sửu mãn, Đất mới hoàn thành
Khí
thanh thăng, thành Thiên-bàn, bố trí tinh đẩu,
Khí
trược giáng, đọng thành đất, biển hồ núi sông,
Đến
hội Dần, Trời đất giao, nhật nguyệt cùng chiếu
Hợp
âm dương, hoà hợp thành, vạn loại chúng sanh
Là
lẽ huyền, nơi Tiên-Thiên, gốc sanh vạn vật
Vô
cực tĩnh, Thái cực động, Hoàng cực càn khôn,
Đạo
là Lý, Lý tức Đạo, hư linh chi diệu,
Đạo
sinh Nhất, Nhất sinh Nhị, Nhị lại sinh Tam
Một
gốc tán, thành vạn thù, từ không đến có
Lẽ
ảo diệu, dẫu Thần Tiên, cũng khó hết lời
Trời
đã thành, đất đã tựu, vạn vật đầy đủ
Nơi
Đông thổ, không người khói, thiếu gái cùng trai
Vào
thời đó, Mẫu dùng kế, thật bất đắc dĩ
Mới
chia cách Nguyên Phật Tử, chín-sáu giáng phàm
Nhiều
lần sai Nguyên Phật Tử giáng hạ Đông-thổ
Một
lần xuống, một lần về, chẳng chịu trị phàm
Bất
đắc dĩ, Mẫu đành chế tạo ra huyết tửu
Tam-Sơn-Ba,
dỗ say hết Bồ Tát Phật nam
Lập
hồ tiên lớn, gọi đồng loạt đến tắm gội
Nhân
cơ hội, áo giày tiên thu hồi Lý Thiên
Chúng
Phật-Tử, khi tỉnh rượu, không thấy mặt Mẫu
Lại
không thấy, áo giày tiên cất giấu nơi đâu
Mẹ
đau buồn, rơi dòng lệ, lớn tiếng kêu gọi
Hỡi
các con, mau xuống phàm, chớ lại quyến luyến
Nếu
Mẫu đem, áo giày tiên giao lại các con,
Không
một ai, muốn hạ phàm, trị vì thế gian
Bẻ
lấy cành, cùng lá cây, che nắng chống lạnh
Đói
ăn quả, cây tùng bách, khát uống suối trong
Chúng
Phật-tử, như mất hồn, đau xót than khóc
Hỏi
Mẫu rằng, đến lúc nào, mới đặng về nhà
Mẫu
trả lời, đến Tam-kỳ, đại khai phổ độ
Đích
thân viết, và gửi thư, độ Nguyên Phật Tử
Chúng
Phật-tử, lòng còn nghi, lớn tiếng than khóc
Mẫu
nói rằng, lấy hợp đồng, giao con làm bằng
Chúng
Phật-tử, từ lúc đó bôn ba Đông-thổ
Có
nam nữ, có phu phụ, dựng trị thế gian
Tình
Mẫu tử, chia Đông Tây, lòng đau như cắt
Chúng
Phật-tử, cũng từ đấy, chịu khổ vô vàn
Bấm
đốt ngón, tính đến nay, sáu vạn năm trải
Nghĩ
đến con, tại thế khổ, lòng Mẫu không yên
Nay
đương lúc, thời vận đến, Mẫu giáng Chân-Đạo
Sai
Tam Phật, bàn mạt hậu phổ độ thâu viên
Lời
của Mẫu, đều chân thật, nói rõ tường tận
Mong
Phật-Tử mau cầu đạo, Nhất-Quán chân truyền
Kịp
bước lên, đường kim tuyến, theo về Lý Thiên
Không
tỉnh ngộ, chìm bể khổ, vĩnh khó trở thân
Nói
đến đây, không kìm nổi, tuôn rơi lệ xót,
Ngưng
bút vàng, nghỉ giây lát, Mẫu tiếp tục phê.
Ngừng.
Chú
Thích
Tam-Sơn-Ba
: Là nơi mà nguyên-phật-tử bị Thượng-Đế thu hết áo tiên, giày tiên, nên không
thể trở về Tiên-Thiên, mà phải lưu lạc phàm trần đến nay.
Hình icon Show icon