Phật
lịch năm 2537, tây nguyên ngày 22 tháng 2 năm 1994 , tại phật đường Hồi Xuân ở
thái lan, điểm truyền sư lúc bàn đạo trong quá trình đọc biểu văn thì tờ long
thiên biểu hiển hiện ánh kim quang lấp lánh, chứng minh cho sự thù thắng của tờ
long thiên biểu. ( Hình ảnh minh hoạ ánh kim quang của tờ long thiên biểu phát
ra ).
Có vị
điểm truyền sư họ Liên nọ ( khôn đạo ) đến miền bắc thái lan khai hoang. Lúc đầu
Liên điểm truyền sư đi lại đều là phải thuê xe, tiền thuê xe mỗi một ngày ít nhất
là 1000 bạt tiền thái ( Baht ), tương đương 700,000 tiền việt nam. Để kiếm xe,
Liên điểm truyền sư đã nhờ ông chủ Hostel ( loại nhà nghỉ giá rẻ, thường dành
cho dân du lịch bụi ) giúp đỡ. Ông chủ nhà nghỉ là người đại lục triều châu, có
thể nghe hiểu chút ít tiếng hoa, do đó bèn đã tìm giúp cho cô một tài xế, thế
nhưng không phải là một người lái, mà là tài xế cùng vợ của anh ta cùng nhau
lái, vả lại hai vợ chồng chỉ biết tiếng thái, vậy nên việc giao tiếp chỉ có thể
dùng cách khoa chân múa tay. Trong lòng Liên điểm truyền sư nghĩ cái mạng này
là giao cho ông trời rồi, bất kể phía trước là những khốn khó hiểm trở gì, tin
rằng tuyệt đối có thể thông qua được, huống hồ khai hoang ở nước ngoài sẽ xảy
ra những việc gì thì nào ai có thể lường trước đâu !
Biên
giới miền bắc thái lan gần sát với vùng biên giới của miến điện, nơi đây là
vùng đồi núi hoang vu. Sau khi xe đã chạy được một đoạn đường, tài xế dừng xe lại
ven đường, chuẩn bị nghỉ ngơi. Sau khi xuống xe, họ đi bộ đến đường núi ngoằn
ngoèo gần đó để thưởng ngoạn cảnh núi, cũng là để hít thở bầu không khí trong
lành. Lúc này, phía trước bỗng có một ông lão tiến đến, tuy rằng đầu tóc đã đốm
bạc, thế nhưng sắc mặt nhẵn bóng, hai mắt sáng tỏ có thần, tản phát ra phong độ,
khí chất tu dưỡng mà người tu hành đặc biệt có. Ông lão ấy dùng tay chỉ cặp đựng
tài liệu của Liên điểm truyền sư, vả lại mắt cứ nhìn chằm chằm không chuyển chỗ.
Liên điểm truyền sư trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì bên trong cặp đựng
tài liệu có những thứ đồ quý, là tiền của nhà Phật, là dùng để khai hoang xiển
đạo. Nếu như bị lấy đi rồi, những tháng ngày về sau sẽ phải làm sao đây ? Ngôn
ngữ chẳng thông, thân lại ở nơi hoang dã, phía trước chẳng có thôn, phía sau chẳng
có các cửa tiệm, trong lòng không thể không than thở : “ Ôi ! Trời ơi làm sao
đây ? ”
Ông
lão lần nữa lại chỉ về phía cặp đựng tài liệu của Liên điểm truyền sư; cũng chẳng
biết là hai vợ chồng tài xế và ông ấy đã nói những gì, Liên điểm truyền sư lại
nghe không hiểu. Phen này thì tiêu rồi, có khi nào ba người đang gài bẫy cô không
? Ông lão ấy từng bước một tiến gần đến Liên điểm truyền sư. Liên điểm truyền
sư càng kẹp chặt chiếc cặp đựng hồ sơ, trong lòng nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi,
thế nhưng đường núi nhỏ hẹp khó thoát, trong lòng sợ hãi lại chẳng dám kêu la,
chỉ còn cách gào lên trong lòng “ thầy ơi từ bi cứu con ! ”. Loáng một cái, ông
lão ấy đột nhiên hai tay chấp lại, quỳ lạy trên đất, tay vẫn cứ chỉ về phía chiếc
cặp đựng tài liệu, vái lạy vài cái một cách rất thành ý rồi sau đó mới đứng dậy.
Lúc
này Liên điểm truyền sư nhìn thấy ông lão chẳng có ý đồ cướp giật tiền, trong
lòng có chỗ ngờ vực : “ lẽ nào trong cái cặp đựng tài liệu của mình có huyền cơ
gì sao ? ”, bèn thế là mở chiếc cặp ra, lấy ra một túi giấy. Ông lão ấy không
ngớt chỉ chỉ điểm điểm và lộ ra vẻ cực kì phấn khởi, như đang nói rằng : “ đúng
rồi, chính là cái này. ” Trong lòng Liên điểm truyền sư bèn nghĩ : “ ủa, trong
túi giấy này chỉ có tờ long thiên biểu mà thôi, cũng đâu có những thứ đáng tiền
nào khác. ” Lúc Liên điểm truyền sư mang vẻ mặt nghi ngờ đem tờ long thiên biểu
ra từ trong túi giấy thì ông lão ấy bèn nhanh chóng quỳ xuống và khóc đến mất cả
tiếng. Liên điểm truyền sư lúc này trong lòng bèn nghĩ : “ lẽ nào ông lão này
có thể nhìn thấy trên biểu văn có sự thù thắng gì chăng ? vậy nên ông ấy muốn cầu
đạo. ” Thế là Liên điểm truyền sư bèn mời ông lão đứng dậy, tự lấy ra hộ chiếu
của mình, chỉ vào dòng họ tên mà biểu thị ý muốn mời ông lão viết họ tên của
ông ấy. Bèn như vậy mà ở sơn động gần đó, Liên điểm truyền sư đã vì ông lão
cùng với hai vợ chồng tài xế mà bàn nghi thức “ khai quang điểm nhãn ”. Sau khi
đã bàn xong nghi thức truyền đạo, ông lão chấp tay đảnh lễ với Liên điểm truyền
sư, cảm kích đến mức rơi nước mắt rồi rời khỏi. Hai vợ chồng tài xế thì tiếp tục
hộ tiễn Liên điểm truyền sư đến địa điểm bàn đạo mà cô muốn đến.
Vài
ngày trôi qua, sau khi trở về đến nhà nghỉ ở Triều Châu, ông chủ nhà nghỉ rất
vui mừng hoan nghênh chào đón họ trở về. Lúc này, Liên điểm truyền sư vội vàng
nhờ ông chủ nhà nghỉ hỏi vợ chồng tài xế việc giữa đường gặp ông lão, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà ông lão ấy cảm động như vậy. Bèn thế là vợ chồng
tài xế đem những trải nghiệm đã gặp ông lão hôm ấy, thông qua sự phiên dịch thuật
lại của ông chủ nhà nghỉ, Liên điểm truyền sư rốt cuộc đã hiểu được đầu cuối sự
việc. Thì ra ông lão ấy là một học sĩ luyện khí. Vào lúc hai mươi mấy tuổi, ông
đã gặp phải việc miến điện công đánh nước thái. Ông đã cùng mọi người trốn chạy,
cứ mãi trốn chạy. Ông đã bị khói lửa chiến tranh làm cho gia đình phân tán,
cũng chẳng biết những người khác đã đi đâu. Ông lang thang lưu lạc đến một sơn
động, may mắn gặp được một vị cao nhân truyền thụ cho ông thuật tu luyện, dạy
cho ông toạ thiền, phép luyện khí. Ở trong cuộc chiến loạn, ông đã chẳng còn chỗ
nào có thể đi, đúng lúc ấy theo vị cao nhân này tu luyện, luyện đến mức linh thể
có thể thoát xác bay lên, vả lại còn biết thuật kỳ môn độn giáp tuỳ thân.
Có một
ngày nọ, sau khi linh của ông xuất khiếu, đã có ba vị thiên quan tìm đến, đưa dẫn
ông vân du cõi trời. Khi đến cửa nam thiên môn, mắt nhìn thấy ba chữ “ nam thiên
môn ”, thế nhưng linh của ông đã bị một thứ lửa mạnh bức lui, chẳng thể đến gần
được. Vị học sĩ luyện khí này bèn quỳ xuống khẩn cầu ba vị thiên quan để cho
ông tiến vào cửa nam thiên môn, ba vị thiên quan trả lời rằng : “ không được,
trước mắt cơ duyên của ngươi vẫn chưa tới, ngươi phải xuống trở lại nhân gian
tìm một tờ giấy phát sáng, vả lại tên của ngươi phải viết trên tờ giấy ấy, vậy
thì ngươi mới có tư cách tiến vào cửa nam thiên môn. ” Bèn thế là vị học sĩ luyện
khí quỳ xuống tạ ân, vừa mới ngẩng đầu thì đã không thấy ba vị thiên quan nữa,
ngay đến nam thiên môn cũng loáng một cái đã biến mất. Vậy nên vị học sĩ luyện
khí từ hôm ấy trở đi bèn bắt đầu tìm kiếm tờ giấy phát quang ấy. Lúc mới bắt đầu,
ông tưởng rằng rất dễ dàng tìm thấy tờ giấy ấy, thế nhưng ông đã tìm mấy mươi
năm trời vẫn cứ là chẳng có tin tức. Bèn chính vào lúc ông tuyệt vọng, vài hôm
trước, lúc linh của ông vân du hư không thì ông đột nhiên nhìn thấy phía dưới
có một vầng sáng, vầng sáng này cực kì giống với vầng sáng của tờ giấy đã phát
sáng mà trước kia thiên quan đã hiển hiện cho ông nhìn thấy, do đó ông đã rất
vui mừng, bèn đuổi theo vầng sáng đó, cứ mãi đuổi theo cho đến khi phát hiện
nơi sở tại của nguồn sáng, rồi thì bèn hiện thân gặp mặt với Liên điểm truyền
sư, và dùng tay chỉ chiếc cặp đựng tài liệu của Liên điểm truyền sư, nào ngờ lại
khiến cho Liên điểm truyền sư tưởng rằng ông muốn cướp lấy tiền của cô ấy. Lúc
Liên điểm truyền sư lấy ra tờ long thiên biểu, vị học sĩ luyện khí xác nhận đấy
là tờ giấy phát sáng mà ông đã nhìn thấy ở cửa nam thiên môn, bèn cảm động mà
oà khóc, bởi vì rốt cuộc cũng đã để ông nhìn thấy tờ giấy phát sáng mà nhiều
năm nay ông đã miệt mài tìm kiếm.
Vị học
sĩ luyện khí nói với hai vợ chồng tài xế rằng : “ tôi tìm tờ long thiên biểu một
cách hết sức khổ sở đấy ! ” Ông lấy ra mảnh giấy mà trước kia vị cao nhân đã
đưa cho ông, trên ấy là chữ tiếng hoa, bên cạnh có chữ tiếng thái, ông xem mà
không hiểu. Ông đưa mảnh giấy cho điểm truyền sư xem, trên giấy viết rằng : 「南天門外清嚴路,靈官鞭下不留情。」( tạm
dịch : ngoài nam thiên môn-lối thanh nghiêm, dưới roi Linh Quan chẳng lưu tình
) , do đó mãi đến khi lần đó theo thiên quan đến ngoài cửa nam thiên môn mới biết
rằng nam thiên môn chẳng phải là nơi những người đả toạ luyện khí, biết cưỡi
mây đạp gió bình thường mà có thể tiến vào đâu, nhất định phải được Minh Sư chỉ
điểm, những người mà có tên trên tờ long thiên biểu, đã xoá tên trên sổ sanh tử
rồi thì mới có thể tiến vào. Chẳng trách vị học sĩ luyện khí vừa mới nhìn thấy
tờ long thiên biểu thì bèn chấp tay lễ bái, quỳ xuống khóc oà, rốt cuộc cũng đã
thực hiện được nguyện vọng mà ông đã ôm ấp bấy lâu nay rồi.
Trải
nghiệm của vị học sĩ luyện khí bị từ chối bên ngoài nam thiên môn và sau một thời
gian dài mấy mươi năm trời mới có đủ cơ duyên đắc đạo đủ để ấn chứng sự đáng
quý của việc lúc điểm truyền sư làm lễ truyền đạo, tờ long thiên biểu hễ đốt
lên thì thiên bảng ghi danh, địa phủ xoá tên, sau này mới có thể qua ải nam
thiên môn. Các đệ tử bạch dương đã cầu đạo càng nên thật tốt mà nắm bắt lấy cơ
duyên kiếp này đã đắc đạo, càng thêm trân trọng mối kì duyên vạn năm có một
này, cùng nhau khai sáng thánh nghiệp phổ độ huy hoàng, độ hoá vô lượng những
người hữu duyên lên pháp thuyền bạch dương, lìa khổ được vui.
Hình icon Show icon