Lúc
cầu đạo đã lập 10 điều đại nguyện rồi, chẳng phải lập xong rồi thì thôi đâu, mà
là phải đi bàn đạo thực tiễn. Tu đạo nay là đắc trước tu sau. Nếu có thể dựa
theo nguyện mà đi tu bàn, vậy thì với Chư Thiên Tiên Phật chẳng có sai khác.
Mười
điều đại nguyện : Chúng ta lúc cầu đạo đã lập 10 điều nguyện lớn, đấy là những
đại nguyện căn bản, là những nguyên tắc lớn tu hành.
1. Thành tâm bảo thủ
2. Thật tâm sám hối ( Càn ) ; Thật tâm tu luyện
( Khôn )
3. Không hư tâm giả ý
4. Không thối rút chẳng tiến về trước
5. Không khi sư diệt tổ
6. Không xem thường Tiền Nhân
7. Phải tuân thủ phật quy
8. Không tiết lộ thiên cơ
9. Không giấu đạo chẳng hiện ( biết Đại Đạo bảo
quý mà chẳng độ người, sợ người khác biết, chỉ lo tốt bản thân, chẳng quan tâm
đến lợi ích cơ hội cầu đạo, tu bàn của người khác ).
10. Phải lượng sức mà làm ( Càn ) ;
phải thành tâm tu luyện ( khôn )
Sáu
điều Thánh Nguyện :
1. Trọng Thánh khinh Phàm : Xem trọng việc
Thánh một chút, xem nhẹ việc Phàm một chút, hy sinh phụng hiến nhiều, tiếp cận
phật đường nhiều, tham dự giúp đỡ bàn đạo nhiều, tham khảo nghiên cứu kinh huấn
nhiều.
Có
người nói : “ trước nhất là lo cái bụng, kế đến mới lo Phật Tổ ”, phải lo cho
cái bụng, cũng phải chăm lo việc của Phật Tổ, bụng ăn vừa đủ no thì được rồi,
ăn quá nhiều cũng không tốt. Nếu như có bạn bè muốn mời đi ăn cơm, vừa đúng lúc
ấy có người mời bạn đi giảng đạo, vậy thì muốn đi ăn hay là đi giảng đạo ? Việc
phàm không làm lúc này thì lúc khác còn có thể làm bù lại, tiền một ngày không
kiếm được thì lúc nào khác đều có thể kiếm lại, việc Thánh lỡ qua một lần rồi
thì mất đi một lần cơ hội; cũng giống như đến dự pháp hội vậy, cậu bảo rằng 3
hôm này chẳng rỗi, qua hai ngày nữa mới có thời gian, ngày mai đến thì cậu muốn
nghe ai giảng đây, còn có người giảng nữa sao ? Có người nói “ tôi chẳng có thời
gian ! ”, anh chẳng rỗi, tôi cũng chẳng rảnh, ai rỗi nhất đây, mọi người bảo
xem ai rỗi nhất đây, người rỗi nhất có 3 loại người :
a.Người
chết : chẳng sợ rét, ấm, lạnh, nóng, ra khỏi nhà phải có tám người khiêng, kèn
thanh la vang rền thùng thình inh ỏi.
b.Người
bệnh : có không rỗi đi chăng nữa cũng phải tìm thời gian sinh bệnh.
c.Kẻ
điên : mỗi ngày nhàn rỗi chẳng có việc gì làm cũng chẳng cần phải ưu sầu.
Vậy
nên chúng ta bận cỡ nào cũng phải giành ra thời gian rỗi để tu bàn đạo, độ hoá
thành toàn các thiện nam tín nữ, bạn bè thân thích ít nhiều cũng phải độ vài
người, từ từ bèn có thể tu thành. Thầy Tế Công đã từng nói qua rằng : “ một
ngày dành ra hai tiếng để tu bàn đạo thì thành Phật có thừa ”.
Kệ
rằng :
Trọng
Thánh khinh Phàm sơ phát tâm,
Noi
theo tinh thần của Tiền Hiền,
việc
Thánh người người đều có phận,
khoanh
tay đứng nhìn là kẻ ngốc.
2. Tài Pháp song thí : Tài thí là dùng tiền tài
để trợ đạo.
Pháp
thí là giảng đạo cho người nghe, đưa người đến cầu đạo, khéo nắm bắt các cơ hội
liễu nguyện, thì mới có thể tuỳ duyên liễu nghiệp.
Hành
tài thí : Phát tâm in ấn thiện sách trợ đạo, trợ người thành lập phật đường, trợ
người khai hoang xiển đạo, hoặc là tốn tiền xe đi độ người, đấy đều là tài thí.
Tài
thí giống như nước trong giếng,
một
bên múc nước một bên sinh,
3
ngày 5 hôm chẳng múc nước,
nào
từng ngập đến mép giếng đâu ”.
Có
lòng thành hành tài thí, ông trời nhất định sẽ trợ giúp, ông trời sẽ giúp đỡ thế
nào đây ? Thành tâm trợ đạo như vậy, Tiên Phật phù hộ, gia đình bình an, ít vào
bệnh viện hai lần, tiền tài dùng trên việc bàn đạo, vừa có công lại vừa vui vẻ.
Anh bảo rằng như thế có công, vậy thì tôi vì để bày tỏ lòng thành, đem toàn bộ
tài sản đều hiến ra hết, như thế có công không ? có, thế nhưng như vậy cũng có
lỗi, vợ con gửi nhờ người khác nuôi, sao mà chẳng có lỗi được, có thể tài thí
thì phải lượng sức mà làm, dưới đây xin kể một câu chuyện.
Lúc
bấy giờ ngài Thích Ca Mâu Ni Phật giảng kinh thuyết pháp, mỗi người đều muốn hiến
một ngọn đèn, có một bà lão chẳng có tiền lại muốn đi nghe pháp, bất đắc dĩ đã
cắt bỏ đi 3000 sợi tơ phiền não để mua một ngọn đèn dầu, sau đó ma đến làm nhiễu
loạn, duy chỉ có ngọn đèn của bà lão ấy là càng thổi càng sáng, do đó Tiên Phật
hoàn toàn xem lòng thành của con người; giống như càn đạo : chẳng hút thuốc uống
rượu, một ngày 10 đồng, một tháng đã được 300 đồng, dùng trên việc bàn đạo thì
công đức vô lượng, chớ có đi đến những nơi thanh lâu tửu điếm.
Khôn
đạo bảo rằng: anh nói xem chồng tôi một ngày cho tôi 30 đồng mua rau cải thức
ăn, tôi mua 5 đồng, còn lại 25 đồng dùng để hành công in ấn sách khuyến thiện,
như thế có được không ? Không được, nhân đạo cũng phải chăm lo cho tốt, chỉ mỗi
lo cho Thiên đạo thì cũng không được, cái thứ mà “ thoa một cái ” ( son phấn )
thì bớt mua một hộp, để dành hành công thì công đức vô lượng. Tu đạo phải quay
về lại bổn lai diện mục, diện mục vốn có thì được rồi, trời nóng đổ mổ hôi các
cô có dám lau chùi mồ hôi một cách tự nhiên không ? Chỉ cần chấm một chút thì đủ
rồi. Có người phía trước thì trắng trắng rất đẹp, phía sau thì đen thui trông
không đẹp mắt lắm.
Tài
thí có hạn, pháp thí vô lượng.
“
Tài như nước đến pháp như thuyền,
trợ
đạo bàn đạo cả hai kiêm,
năng
lực mỗi người tận biểu hiện,
tấc
công chẳng giấu trợ thiên bàn. ”
Hành
Pháp thí : pháp thí chính là giảng đạo, có người nói rằng : “ tôi chẳng biết
nói giảng ”, các vị Tiền Hiền có bao nhiêu người đã từng độ người qua rồi ? Các
vị độ người lẽ nào là ra hiệu bằng tay mấy cái thì người ta bèn đến cầu đạo đó
sao ? có phải là phải giảng nói vài câu, đấy chính là pháp thí.
Độ
người và giảng đạo đều là pháp thí, có người nói rằng phải đi làm chẳng có thời
gian, đi làm cũng có thể độ người được mà.
Càn
đạo mỗi ngày tan ca, cùng đi với nhau, một ngày nói vài câu, lâu rồi thì đã độ
được rồi.
Khôn
đạo rằng : “ Càn đạo đi làm có thể độ người. Khôn đạo tôi đây mỗi ngày giặt giũ
quần áo, mua rau, nấu cơm chưa từng ra khỏi cửa, phải làm sao mà độ người đây ?
”. Vậy thì Cô hãy xem coi hàng xóm lúc nào giặt giũ, thì tay vừa giặt, miệng vừa
nói cũng được. Nếu không thì đợi khi cô ta đi chợ mua rau cải thì cố ý đi cùng,
một ngày, hai ngày, lâu ngày rồi nhất định bị cô độ được.
Pháp thí công đức là vô biên,
tuỳ duyên độ hoá rộng thành toàn,
dùng miệng lưỡi nhiều làm phương tiện
thay trời tuyên hoá tức Thánh Hiền.
3.Thanh Khẩu Như Tố :
Thanh
khẩu : thức ăn vào miệng phải thanh tịnh, lời nói ra miệng phải thanh.
Như
tố : nghĩa là trì chay. Cả 3 phương
diện thân khẩu ý đều phải làm được tới thanh tịnh.
Thanh khẩu như tố phát từ bi,
từ nay cắt đứt oán Lục Súc,
Phật bàn liệt sẵn tên trước tiên
tấm lòng rộng mở phá vạn tà.
4. Xả thân bàn đạo : hộ trì đạo trường, thúc đẩy
đạo vụ, làm việc chẳng từ lao khổ vất vả, chẳng oán than cực nhọc mỏi mệt, tích
cực gánh vác, chịu cực chịu khó, chẳng oán chẳng hối mới có thể gánh vác nhiệm
vụ trọng trách to lớn, vì chúng sanh làm đại sự.
Xả
thân bàn đạo Bồ tát nguyện
Ơn
trên lấy nhận được tấm lòng,
Vì
đạo chống đỡ mọi Ma nạn,
Xả
mình vì chúng danh thơm truyền.
5. Khai sáng thiết lập phật đường : sáng tối hiến
hương siêng khấu đầu, sám hối lỗi lầm sai trước kia, thành tâm sám hối thảy đều
dứt, độ người cầu đạo lại thành toàn, mở các lớp pháp hội, lớp nghiên cứu tiến
tu, đào tạo ra các nhân tài trụ cột cho đạo trường.
Khai
thiết Phật đường hiếu đầu tiên,
tiếp
dẫn Phật tử nhận Mẫu nhan,
sớm
tối cũng có thể phụng kính,
gặp
dữ hoá lành diệu vô biên.
Hoạt Phật Ân Sư từ bi rằng : Phật đường
là nơi giới thiệu thiên đường, là nơi làm việc, xử lí các sự vụ của Tam Tào (
Thiên Tào, Nhân Tào, Địa Tào ), là nơi cải tiến học Phật, là nơi tu luyện để
thành đạo, là trạm tiếp nhiên liệu của công đức tây phương, là trạm cứu tế linh
tánh của chúng sanh, là trường đại học bồi dưỡng phẩm đức, là phước địa tránh
kiếp tị nạn, là nơi ưa thích của tiên phật, là nơi thanh tịnh xả niệm.
6. Khai hoang hạ chủng : đưa phật pháp đại đạo
truyền đến khắp mọi miền, trong và ngoài nước.
Khai
hoang hạ chủng nguyện to lớn,
lập
nguyện liễu nguyện đồng thời làm,
năng
lực mỗi người tận biểu hiện,
tấc
công chẳng giấu trợ thiên bàn.
Cái
đạo liễu nguyện
1. Uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo : thay
Tiền Nhân, Điểm Truyền Sư bố đức một cách đúng lúc hợp thời, xiển thuật tinh thần
hy sinh phụng hiến, vì đạo bỏ ra tâm sức của Tiền Nhân, Điểm truyền Sư. Tuân
theo những lời từ huấn của thầy, noi theo những phẩm hạnh việc làm của thầy, có
lệnh thì chẳng dám làm trái, chẳng có lệnh chẳng dám tự ý tuỳ tiện, nhận lí thật
tu, đưa ra lời khuyên bảo đúng lúc.
2. Tuân thủ phật quy, xả thân bàn đạo : quen
thuộc phật quy lễ tiết, tuân giữ các điều lệnh phật quy, phải tuân theo Tam
Thanh Tứ Chánh ( Thánh Phàm thanh, Tiền Tài thanh, Nam nữ thanh, tâm chánh,
thân chánh, ngôn chánh, hành chánh ), hộ trì đạo trường, thúc đẩy đạo vụ, yên
phận giữ mình, làm tốt trên cương vị bản thân, tận chức trách của mình, cùng
gánh lấy sứ mệnh thì mới có thể tuỳ duyên liễu nghiệp.
3.Tam thí song tiến, tu đạo không rời : tài,
pháp, vô uý tam thí, tận sức mà làm, khéo nắm bắt lấy các cơ hội liễu nguyện
thì mới có thể tuỳ duyên liễu nghiệp. Không rời xa phật đường, không rời kinh
điển, không rời thiện tri thức để củng cố đạo tâm, tăng thêm cơ hội liễu nguyện.
4. Nhận lí thật tu, đầu cuối như một : không dựa
vào những kích động của tình cảm con người mà tu bàn, chẳng vì tâm có chỗ mong
cầu mà tu bàn, không vì nghịch cảnh mà lơ là sao lãng nhiệm vụ. Ôm giữ cái tâm
sơ phát ban đầu, thành tâm bảo thủ, vĩnh viễn chẳng thoái chí. Vui vẻ làm, cam
nguyện chịu, liễu nguyện là bổn phận, chớ chẳng phải là việc có chỗ đòi hỏi,
mong cầu. Thời khắc mạt hậu này vạn giáo cùng phát, mỗi mỗi đều hiển những bản
lãnh năng lực kì lạ, phải nhận lí quy chơn, chẳng mê tín theo đuổi một cách mù
quáng, phải thật thà tu luyện. Thời kì mạt pháp, dị đoan bàng môn chánh tà đều
ra, chân tu đạo thì phải lấy Giác làm thầy, thường bảo vệ gìn giữ cái tâm sơ
phát ban đầu thì thành đạo có thừa.
5. Đồng tâm đồng đức cùng lái pháp thuyền : Mang
giữ một tấm lòng trời, gặp lành thì trợ giúp, gặp việc thì giúp làm, buông xuống
những Ngã chấp, Ngã kiến, không so đo tính toán, thấu hiểu thông cảm nhiều, bao
dung nhiều, không phân biệt, buông bỏ cái tôi riêng tư, lấy đại thể làm tiền đề,
cùng chung tay chung sức đi hộ trì cho đạo trường lớn, cùng cứu vãn các đại kiếp
nạn.
6. Chánh tâm tu thân, khéo tận thiên chức : việc
học ở cửa thánh chẳng qua là sự chánh tâm thành ý mà thôi. Sách trung dung rằng
: “ quân tử làm tốt ở trên cương vị của mình ”.
7. Lập nguyện liễu nguyện, tinh tấn chẳng mỏi
lười : nếm khổ mới có thể liễu dứt cái khổ, liễu nguyện mới có thể trở về cố
hương. Sám hối sửa lỗi là sự tinh tấn thật sự, ôm đạo phụng hành là sự tinh tấn
thật sự.
8. Khai hoang xiển đạo, hoằng pháp lợi sanh :
khai hoang là khai cái hoang của mẫu ruộng tâm, những cỏ tạp dại của các tập
khí chẳng nhổ trừ đi thì là hoang, chẳng vun bồi công đức thì là hoang. Trừ bỏ
đi những tập khí, vun bồi thêm công đức, dựng lập cái gốc rễ căn bản rồi thì tự
nhiên bèn có đạo, cái mà xiển phát chính là đạo của lương tâm. Giảng đạo không
rời thân, thuyết pháp chẳng rời tánh. Thứ mà chúng sanh cần nhất chính là cổ đạo
và cương thường, làm đến đâu giảng đến đấy, hiện thân thuyết pháp, là thật sự lợi
ích chúng sanh.
Hoạt
Phật Sư Tôn rằng : “ Các con ở Lí Thiên đã lập những nguyện gì, thì đến nhân
gian bèn phải thực hiện những nguyện ấy, thì phải liễu những nguyện ấy, tuyệt đối
chớ có oán; bởi vì nguyện mà con đã lập ở trước Lão Mẫu là cam tâm tình nguyện
đến nhân gian; con quên rồi những nguyện mà con đã lập trước kia, bây giờ thực
hiện thì lại tâm chẳng cam, tình chẳng nguyện, lại chẳng thể thật sự liễu nguyện,
tương lai sau này dựa vào cái gì để trở về lại cố hương xưa ? ”
Chúng
ta ở trên cái thế gian này nên nhanh chóng mà lo tu bàn, chớ có mãi trì hoãn chờ
đợi. Lúc còn trẻ chẳng chịu tu hành, đợi đến khi đầu bạc mới chịu tu, vậy thì
chẳng kịp rồi, có cái gọi là :
“
chớ đợi tuổi già mới học đạo,
mồ
hoang lắm kẻ tuổi xuân xanh. ”
Thời
gian không chờ đợi chúng ta, sự đời khó lường trước, nên biết hiện nay “ Tây
Thiên chẳng lưu một phật tử, Lí thiên chẳng lưu một Bồ Tát ”, thảy đều hạ phàm
phò trợ cho Di Lặc thành đại đạo. Mỗi một vị nguyên thai phật tử đều là mang
nguyện mà đến, mỗi người đều có sứ mệnh hộ đạo; hãy mang giữ cái tâm sơ phát
ban đầu đối với đạo, duy chỉ có sau khi lập nguyện, chiếu theo nguyện thực
hành, lúc nào cũng nhớ lại nguyện mà mình đã lập, phải chăng dùng cái tâm tinh
tấn tích cực để đi hoàn thành sứ mệnh, không thể lúc làm lúc dừng, gặp khó khăn
thì thoái rút. Lúc nào cũng phải phản tỉnh suy ngẫm lại bản thân, đốc thúc bản
thân, đừng làm trái sứ mệnh, chỉ cần kiên nhẫn mà làm, rồi cuối cùng tất có thể
thành đạo chứng quả, nguyện liễu hoàn hương.
Từ
từng tí ti công, tích luỹ lâu ngày thành núi sâu đồi cao
Từ
từng tí tu đức, tích lâu ngày thành suối sông biển lớn,
Từ
từng tí ti tâm huyết, kết lâu ngày thành bồ đề quả vị,
Từ
từng tí ti tinh thần sức lực để chấn vỡ tứ đại tường đồng luỹ sắt : sanh, lão,
bệnh, tử.
Từ
từng tí ti nguyện lực, tự giác giác tha, bắt thang trời quy căn nhận Mẫu, phản
bổn hoàn hương.
Tế
Công Hoạt Phật từ bi rằng :
Tiên
Phật chẳng thể cứu người, chỉ có thể điểm hoá cho con người thôi. Chỉ có bản
thân các con có thể cứu lấy các con thôi ! Thầy đây nếu như có thể cứu các con
thì chẳng cần phải ở đây thao thao bất tuyệt quá nhiều, yêu cầu các con tu đạo,
chi bằng thà rằng trực tiếp chuyển các con lên trên thì được rồi ! Nên biết rằng
nhân quả của mỗi người thì nhất định cần phải tự mỗi người đi liễu đấy !
Một
nơi Phật đường, một cái đạo trường chính là một chiếc pháp thuyền cứu người;
chúng ta phải ở trên chiếc pháp thuyền này làm tốt “ công tác ” của mình, phải
hiểu bản thân mình có những tài năng gì; nếu như phải dựa vào người khác phát
giác ra thì quá chậm rồi, bởi vì người ta chẳng hiểu được các con, dẫn dắt chẳng
nổi các con, vậy nên các con phải dựa vào chính bản thân mình, phải “ chủ động
học tập ”. Ví dụ như con nói : “ mình thích làm Phật quy lễ tiết, Phật quy lễ tiết
có thể lễ kính Tiên Phật, có thể thành tâm kính ý với Lão Mẫu, vậy nên mình muốn
siêng học Phật quy lễ tiết ”; hoặc là bảo với bản thân rằng : “ mình biết giảng
đạo, mình bèn sẽ tận tâm tận sức mà giảng nói; mình sẽ phiên dịch, mình muốn học
tập phiên dịch ”, như vậy thì các Tiền Hiền họ mới dễ dạy cho chúng ta.
Tiến
đạo, học đạo phải ghi nhớ kĩ rằng trước tiên hãy học tốt Phật quy lễ tiết, đặc
biệt là những người gánh vác Thiên Chức, cần phải ghi nhớ đấy ! Thế nhưng các
con chẳng dụng tâm nỗ lực thì dùng cái gì để thay trời tuyên hoá, để độ hoá
chúng sanh đây ? Đem các Phật quy lễ tiết cơ bản học biết rồi thì con bèn có thể
dạy lại cho người khác, lại tiến thêm một bước để nghiên cứu các loại đạo nghĩa
thì mới có thể thay trời tuyên hoá, mới có thể cảm động người khác được.
Các
Tiền Hiền đã học tập rất lâu mới có những kinh nghiệm ấy đấy; chúng ta mới có
vài năm, cái gì cũng chẳng hiểu, dựa vào bản thân thì đụng cái này va cái nọ sẽ
vỡ đầu chảy máu, vậy nên phải dựa vào người khác dẫn dắt chúng ta, dạy bảo cho
chúng ta. Nếu như chẳng hiểu ngôn ngữ của người khác, hãy học phiên dịch, hoặc
phiên dịch làm không tốt, đợi đến lúc thời điểm đã đến, người ta bảo con chạy
con vẫn chẳng biết, còn phải người ta đẩy hay sao ? Vậy nên những gì mà chúng
ta phải học tập thì quá nhiều rồi, mỗi người đều biết bản thân mình chỗ nào cừ
khôi nhất.
Rất
nhiều cơ hội chẳng phải là mỗi lần đều có đâu, bao gồm cả sinh mệnh cũng như thế.
Chúng ta không thể bảo đảm rằng chúng ta có còn kiếp sau hay không, chẳng thể bảo
đảm rằng kiếp sau có còn cái nhục thân này hay không; cái duy nhất có thể nắm bắt
chính là “ hiện tại ”. Bây giờ các con là đồ nhi của Thầy, các con đã cầu đạo rồi,
lại còn có cơ hội để bàn đạo, độ người, cứu người, càng đáng khen chính là các
con đã thanh khẩu rồi, là Thiên Sứ Bạch Dương tiêu chuẩn. Mỗi một người đều là
đồ nhi mà Thầy yêu thương nhất, đều có thể phát huy lực lượng tốt nhất để thành
toàn chúng sanh của thế gian.
Vậy
nên đồ nhi ơi ! Chớ có mà xem nhẹ bản thân; chỉ cần chúng ta có tâm nguyện, cái
tâm của mọi người là cùng nhau đồng lòng, chúng ta bèn có thể đổi lại càng nhiều
sự hoà bình an lạc, bèn có thể cứu độ càng nhiều người hơn nữa. Cái “ quyền quyết
định ” này chẳng ở ông Trời, mà ở mỗi một người các con. Hãy ngẫm nghĩ mà xem,
môi trường hoàn cảnh hiện tại của các con có bình an không ? Chẳng dám nói !
Hay là nói con cầu đạo, bái Tế Công làm thầy, thầy bèn phải bảo đảm các con
bình an ? Hay là con cầu đạo, bái Lão Mẫu, Lão Mẫu cũng phải bảo đảm con thân
thể khoẻ mạnh ? Vậy thì, nếu như một ngày nào đó thân thể của con không được
khoẻ, thì là “ Đạo ” không tốt, không bình an thì là Thầy chẳng linh rồi, là
như thế sao ? Thầy muốn đồ nhi phải hiểu rõ, đời người có sự “ vô thường ” nhất
định. Con người nếu đã đến thế gian thì có những “ nỗi khổ ” nhất định, có những
“ nghiệp ” nhất định phải liễu dứt.
Từ
bây giờ trở đi, chỉ cần đồ nhi chịu hạ quyết tâm, định xuống mục tiêu thì sẽ
không quá trễ. Nếu như muốn lại muốn ngẫm nghĩ cái đã về gia đình, về chồng, về
vợ, về con, về sự nghiệp … đợi con nghĩ xong thì đã quá muộn rồi ! Đời người vô
thường, chẳng biết là giây phút tiếp theo liệu có còn bình an. Con người sẽ tự
chết đi, cũng có thể bị người khác giết chết. Thế nhưng hôm nay chúng ta đã cầu
đạo rồi, thì chớ có mà sợ chết, đằng nào thì nhục thể chết rồi linh tánh sẽ trở
về chỗ của Lão Mẫu mà. Thế nhưng, lúc chúng ta có cái nhục thể này thì mới có
thể hành công liễu nguyện. Chết rồi thì chẳng thể làm nữa rồi, biết không ? Các
con muốn những việc hối tiếc như thế sao ?
Vậy
nên rất nhiều việc chúng ta cần phải dùng trí tuệ đi suy ngẫm, một ngày nào đó
tánh mệnh đều chẳng còn nữa rồi, con vẫn còn để tâm đến chuyện gì nữa ? Chúng
ta không thể bảo đảm rằng ngày mai vẫn còn sống, vậy nên phải thời thời khắc khắc
nắm bắt lấy mỗi một cái hiện tại, bởi vì hiện tại đã qua đi rồi thì chẳng còn nữa
rồi. Mọi người phải có phương hướng chung, nghĩ về việc cứu độ càng nhiều hơn nữa
những người lương thiện. Thế nhưng mọi người nên đi như thế nào đây ? Chính là
phải theo vết chân của các bậc Tiền Nhân.
Phải
đem sự tình “ xem rõ ràng ”, đem sự việc “ xem trọng ”. Con cứ mãi nói rằng : “
Con chẳng biết làm ! Con chẳng biết làm ! Con chẳng làm được ! ”. Hôm nay nếu
như một ngọn lửa đốt đến cái mông của con rồi, ta tin rằng con nhất định sẽ
nhanh chóng nhảy tường, cái năng lực này bình thường có không ? Bởi vì đến lúc ấy
rồi con sẽ cảm thấy rằng bảo vệ giữ lấy cái tánh mạng mới là quan trọng, có liều
mạng bạt mạng thì cũng phải nhanh chóng mà trốn thoát, vậy nên con mới có thứ sức
mạnh ấy, phải không ?
Bây
giờ việc tu bàn đạo rất quan trọng, các đồ nhi nhất định phải nhanh chóng mà chạy,
chớ có thật sự đợi đến khi phía sau có một ngọn lửa thì mới nghĩ đến việc muốn
chạy, đến lúc ấy thì chẳng kịp nữa rồi; chớ có mà đợi đến khi sinh mệnh đã sắp
chẳng còn nữa, được Tiên Phật cứu về một mạng thì mới muốn đến tu bàn đạo, có
thể như thế thì vẫn xem là mạng lớn đấy ! Nếu như mạng không đủ lớn, con mất mạng
rồi, lúc ấy vẫn còn có Đạo có thể tu, có thể bàn hay sao ? Vậy nên phải “ chưa
mưa phòng xa ( như con cú vọ khi trời chưa đổ mưa đã lo sửa chữa tổ nó ở, tức
là biết phòng xa ). Vào trước lúc trời vẫn còn chưa đổ mưa, chúng ta bèn đã phải
làm tốt sự chuẩn bị rồi.
Các
con phải thật tốt mà suy ngẫm, phải nhìn thấu nó; Thầy đây chẳng phải là bảo những
cái này thảy đều không cần nữa, thế nhưng chúng ta phải “ xem nhạt ”. Có thể ở
cùng nhau làm người một nhà đấy là duyên phận. Con làm con cái người ta hay là
làm cha mẹ người ta thì đều là bổn phận của con, thì nên tận được những trách
nhiệm mà con nên tận, những cái còn lại thì tuỳ duyên, cứ theo ý trời và vận mệnh
mà phát triển một cách tự nhiên vậy. Đại sự của ông Trời vào lúc này con chẳng
bàn thì phải ai đi bàn đây ? Con chẳng đi cứu người thì phải ai đi cứu đây ? Tự
mình chẳng vất vả cực khổ, lẽ nào muốn bảo người khác vất vả cực khổ hay sao ?
Vậy
nên các con phải đứng ra ngoài, phải có cái tinh thần “ ngoài mình ra thì còn
ai đây ? ” ! Tương lai sau này người mà về trời thành Tiên thành Phật là con,
con thành Tiên thành Phật rồi thì cha mẹ, con cái cũng đều triêm quang đấy ! Một
người vất vả khổ cực tu đạo bàn đạo, Cửu Huyền Thất Tổ của chúng ta có thể
triêm quang, lại còn có thể khiến cho chúng sanh thiên hạ được an lạc, tự bản
thân mình cũng có thể thành tựu, loại việc này có muốn làm hay không ? Đương
nhiên là muốn đấy ! Vậy nên hoắt nhiên nếu ngộ, bây giờ chúng ta làm lại từ đầu,
hy vọng rằng mọi cái sẽ không quá trễ.
Bây
giờ vẫn còn kịp, hãy nhanh chóng điều chỉnh bước chân, mọi người tay dắt tay,
tâm liền tâm, chẳng phân anh hay tôi, toàn bộ thảy đều là con cái của Lão Mẫu,
có gì để mà phân biệt đây ? Chúng ta thường bảo rằng người người bình đẳng, con
người đến trên thế gian có sứ mệnh và trách nhiệm nhất định, trời chẳng ngôn, đất
chẳng ngữ, chỉ có con người biết nói chuyện, ông Trời phải dựa vào con người
thay trời tuyên hoá. Những đạo lí này ở Phật đường vẫn thường hay nghe thấy, có
một số đồ nhi cũng biết nói đấy, thế nhưng phải làm như thế nào thì lại chẳng
hiểu, đấy là bởi người ta chẳng có “ dạy tốt ” hay là bản thân các con chẳng có
“ học tốt ” ?
Cái
cõi hồng trần khốn khổ này hỗn loạn như thế, sinh mệnh thì là vô thường như thế,
nếu như nhảy vào biển khổ thì khó mà thả lỏng rồi. Thế nhưng mà con xem, vẫn
còn có rất nhiều chúng sanh đang trầm luân, vẫn còn rất nhiều các chúng sanh
đang mê muội mất chơn tâm, thường sanh khởi Vọng tâm, chấp Vọng cho là thật.
Cõi thế gian có nhiều những khổ nạn như thế, chúng ta sao có thể nhẫn tâm nhìn
người khác chịu khổ chịu nạn mà mặc kệ chẳng quản ? Như vậy thì bản thân con có
thể yên ổn được sao ? Những sự vinh hoa phú quý của đời người chỉ là một khoảng
thời gian mà thôi, có một ngày nào đó rồi cũng phải đi đến điểm cuối cùng của
sinh mệnh, những sự vinh hoa phú quý này đều chẳng thể mang theo được, thê ân tử
ái cũng chẳng thể đi theo bên cạnh con được, đến lúc ấy rốt cuộc vẫn phải rơi
vào cảnh chỉ còn mỗi mình. Vậy nên, nếu như đồ nhi ơi ! Đời người của con nếu
như chỉ là vì những danh lợi phú quý, thê ân tử ái này, đến cuối cùng rồi thì
cũng sẽ là một phen Không đấy !
Những
lời từ bi của Đức Tuệ Bồ Tát :
Tiên
Phật Bồ Tát muốn thấy cái tâm của chúng ta, chớ có vì một tí ti nhân sự thì từ
bỏ trách nhiệm của bản thân. Các con mỗi người đến cái đạo trường này đều có
trách nhiệm cả ! Không có trách nhiệm thì làm sao đi liễu nguyện đây ? Hãy thật
tốt mà tu, thật tốt mà bàn, chớ có mà suy nghĩ tiêu cực trên mặt nhân sự. Thiên
thời, địa lợi, nhân hoà, tuy rằng con người chẳng hoà, thế nhưng con vẫn còn có
thiên thời, địa lợi; tu đạo chính là tu cái tâm trẻ thơ, phải thật tốt mà truyền
thừa xuống. Tuệ mệnh chính là ở trong tay của các con đấy !
Những
Lời từ bi của Bạch Thuỷ Thánh Đế
Chúng
ta tu đạo tu tâm, phải có cái tâm nhân từ đại công vô tư; bàn đạo tận tâm, vì cứu
chúng sanh thoát biển khổ, chẳng phải vì những lợi ích riêng tư của bản thân. Bản
thân chúng ta cực nhọc vất vả, là liễu cái nguyện của mình; cứu chúng sanh
thoát biển khổ, là hành công lập đức, chẳng phải là kiếm chác lấy tiếng tăm.
Bàn
đạo phải thông quyền đạt biến ( biết biến thông, căn cứ tuỳ vào tình hình thực
tế mà xử trí thích đáng ). Vạn sự vạn vật của thế giới biến đổi theo thời đại,
chúng ta cũng phải biến đổi thích ứng với thời đại, bảo thủ thì là tụt hậu, cố
chấp thì chẳng thông.
Chúng
ta tu đạo phải linh lung hoạt bát, chớ có cố chấp ý kiến của bản thân; làm việc
nhất định phải hợp với ý của mọi người; không hợp với ý của mọi người thì chớ
có mà làm.
Chúng
ta đều là các đệ tử của Hoạt Phật, thảy đều là các sư huynh sư đệ, nhất định cần
phải tôn kính lẫn nhau, kính người thì người kính, tự trọng còn phải tôn trọng
người khác, đoàn kết thì mới có sức mạnh; lấy đạo làm trọng, đại công vô tư thì
mới có thể hoá thể giới trở thành đại đồng, mới có thể phù hợp với “ Tông Chỉ của
Đạo ”.
Hình icon Show icon