Quả Báo Vịt Quay

Quả Báo Vịt Quay 
( Đại Thế Chí Bồ Tát giáng thuật vào ngày 13 tháng 6 tuế thứ năm quý tị. )


Năm cuối đời nhà Tống, có một cậu trẻ tuổi họ Vương, từ nhỏ đã thích ăn thịt vịt quay, dù là nấu hay chiên rán kiểu gì cậu ta cũng đều thích. Bởi vì gia cảnh giàu có, vậy nên cha mẹ cứ cách vài hôm thì sẽ đi đến tiệm vịt quay nổi tiếng ở trong thành để mua vịt quay cho cậu con trai ăn. Một mình cậu ta hai ngày thì đã hết sạch cả con vịt quay rồi.

Có một hôm, cậu trẻ tuổi họ Vương ấy cùng với bạn bè đến cái ao gần nhà để nghịch nước. Các bạn đều khuyên cậu ấy chơi ở nơi nước cạn một chút. Cậu Vương trẻ tuổi chẳng nghe lời, cứ phải đến khu nước sâu để chơi, nào ngờ đâu đáy ao bùn vừa nhuyễn vừa sâu, cậu Vương trẻ tuổi đã bị lún chìm vào trong nước. Các bạn bè của cậu chẳng am tường việc bơi lặn, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu; cũng tình cờ lúc ấy chẳng có ai nghe thấy, đợi tới khi người ta đến cứu thì cậu Vương đã tắt thở rồi.

Cậu Vương sau khi vật vã một hồi thì chỉ thấy bản thân mình bị một đàn vịt vây quanh lấy, những con vịt ấy không ngớt hướng về cậu mà kêu cạp cạp. Đàn vịt này trông có vẻ rất kì quái, nếu chẳng phải là gãy cánh thì là gãy chân, gãy cổ, chẳng có con nào là hoàn chỉnh cả. Không chỉ như vậy, những con vịt này toàn thân chẳng có lông, thân thể trở thành vàng ruộm bóng láng, lại còn lan toả ra mùi thơm. Cậu Vương ngửi thấy mùi thơm thì liền chảy nước miếng, bèn chạy theo đàn vịt, lại còn giơ tay ra muốn bắt lấy những con vịt ấy, ngờ đâu những con vịt lại cứ ở cách xa cậu ta 3 bước.

Cuối cùng, lúc suýt tí nữa thì đã bắt được vịt, thì cậu đột nhiên nghe thấy tiếng nứt vỡ, bản thân thì theo ánh sáng mà chui ra bên ngoài động. Cậu ta nhìn thấy xung quanh là một đàn vịt con mới sanh có bộ lông tơ vàng. Cậu vui mừng đuổi theo bọn chúng, muốn giơ tay ra bắt lấy bọn chúng, mới phát hiện ra bản thân mình cũng có đôi cánh giống như những con vịt con khác vậy, tiếng kêu phát ra cũng y chang như vậy, cảm giác rất kì lạ ! Tuy rằng là cảm thấy kì lạ, thế nhưng những ngày tháng cùng ăn cùng bơi lội với những con vịt con kia cũng rất là vui vẻ.

Thật chẳng dễ gì lớn lên thành vịt lớn, lại bị chủ nhân lấy chiếc lồng tre chụp bắt lấy cậu ta và 7, 8 con vịt khác, và rồi gánh những chiếc lồng rời khỏi trại nuôi vịt. Cậu trẻ tuổi nọ rất hiếu kì tò mò chẳng biết bản thân mình và các bạn sắp phải đi đâu ? Cậu ta nhìn chỗ này chỗ nọ một cách hết sức hiếu kì, và cuối cùng thì ông chủ nuôi vịt nọ đã đến thị trấn, đem các lồng tre giao lại cho người khác, lấy ngân lượng xong rồi thì liền rời khỏi.

Có người ăn mặc giống như chủ tiệm, lại gánh những chiếc lồng tre ấy đi đến cửa sau của một quán nọ, đem mình và đồng bọn đưa đến bên trong nhà bếp. Trước hết những nhân viên công tác ở bếp cầm lấy cái phễu rót nước vào miệng của cậu ta và đồng bọn, uống đến mức cả bọn muốn nôn, lại còn bị túm lấy không thả. Tiếp sau đó lại đem bọn chúng cắt tiết phun máu. Cậu ta bị làm cho khiếp sợ đến ngất đi, chỉ cảm thấy cổ rất đau, thế nhưng ý thức vẫn cứ rất rõ ràng, giương mắt nhìn thấy đồng bọn từng con một la hét hai tiếng thì động cũng chẳng còn động nữa. Sự việc vẫn chưa kết thúc, bản thân và đồng bọn ngờ đâu lại bị ném vào trong nước sôi sùng sục, chuyển lật mấy cái thì toàn thân đau đến nỗi sắp nổi bóng nước, vừa mới bị vớt lên thì đã bắt đầu bị vặt lông, mổ bụng mổ ruột, thoa ướp gia vị xong thì đưa đến lò nướng quay đến màu vàng ruộm. Cậu Vương mỗi khi kết thúc một trình tự muốn thở hổn hển thì bèn lập tức bị một trình tự khác lật đi lật lại đến mức sống không bằng chết, chỉ mong cầu nỗi đau khổ có thể kết thúc sớm một chút.

Cuối cùng, cậu Vương cùng đồng bọn bị móc sắt treo ngược, treo ở trên giá của nhà bếp, toàn thân đã hiển hiện màu vàng ruộm, lại còn ửng lên sự bóng loáng của dầu. Cậu Vương vừa mới thở hổn hển chưa được bao lâu thì nhìn thấy một bà lão đi đến trước cái giá treo thịt, tay chỉ hướng về cậu ta một cái, vị sư phụ phía sau quầy bèn lập tức lấy cậu xuống, đóng gói nhanh gọn để bà ấy mang đi.

Bị gói ở trong bọc giấy tăm tối cũng chẳng biết đã bao lâu, rốt cuộc đã đến một ngôi nhà quen thuộc; cậu nhìn thấy sự bài trí trong ngôi nhà giống như nhà thờ họ vậy. Cậu Vương nhìn thấy bài vị ở trên bàn thờ ngờ đâu lại có tên của mình, không thể không kinh hãi toát mồ hôi toàn thân.

Ví dụ thực tế mà ta đã kể trên khuyên bảo các hiền sĩ và các đại đức thiện tín chớ có cho rằng là điều ác nhỏ mà làm. Cậu Vương rốt cuộc còn phải chịu tội bao nhiêu lần nữa ? chịu khổ bao lâu nữa ? Ta nghĩ chắc hẳn trong lòng các vị đã biết rõ. Khi nhân loại xem thường phớt lờ đi những nỗi khổ mà chúng sanh đã chịu, thì chắc chắn cũng sẽ nếm chịu quả báo giống như thế; mong rằng các hiền sĩ và các vị đại đức thiện tín nhất định phải phản tỉnh suy ngẫm và hối cải.

Quả Báo Vịt Quay Quả Báo Vịt Quay
910 1

Bài viết Quả Báo Vịt Quay

Chia sẻ bài viết

Cùng Chuyên Mục

Previous
Next Post »