Hoàng Mẫu Huấn Tử Thập Giới
( Giới Cáo Thứ Mười )
( Giới Cáo Thứ Mười )
Thời đến mở rộng cửa
Vân-Thành
Đáp trúng tam bảo là
Nguyên-Hoàng
Bát-Đại Kim-Cang uy nghiêm
hiện
Khẩu lệnh không đúng xuống
suối vàng.
Mười giới cáo, nguyên-phật-tử,
thư Mẫu viết xong
Việc thu viên, cực trọng đại,
chớ xem “ trò đùa ”
Đạo tam-cực, truyền một lý,
lên bờ bến giác
Khắp thiên hạ, khắp hoàn cầu,
đều hiện sen vàng
Luận Đại-Đạo, chia tam-thừa,
chân lý trên hết
Lý là Thượng, Khí là Trung,
Tượng là Hạ-thừa
Ngoài nơi Trời, còn có Trời,
lời này không giả
Lý Vô-Cực, Khí Thái-Cực,
Hoàng-Cực càn khôn
Cảnh Vô-Cực, là Thánh-vực, cực
lạc thanh tĩnh
Cõi Thái-Cực, là Hiền-quan,
pháp luân tuần hoàn
Nơi Hoàng-Cực, là cõi phàm,
muôn loài cư trú
Từ tam-thừa, mới phân ra,
Thánh Hiền phàm phu
Tu nguyên-thần, luyện
tánh-lý, thượng thừa chí diệu
Hàng long hổ, chuyển pháp
luân, trung thừa tham thiền
Còn hạ-thừa, thật khó nói,
chấp hình chấp tướng
Kẻ gõ mõ, người tụng kinh,
khó siêu thoát phàm
Pháp xuất thế, như hiện nay,
mạt hậu mới truyền
Người biết thành, người đắc
siêu, khả thành Thánh Hiền
Mười tám nhánh, từ Trung
Hoa, truyền khắp thế gian
Như sấm lớn, nổ thình lình,
kinh tỉnh muôn chúng
Khắp vạn quốc, lẫn cửu châu,
thảy đều độ tận
Ngàn Thần Thánh, vạn Tiên Phật,
cùng tụ Trung-Nguyên
Nợ Tam-Tào, sẽ tính sạch, Bạch-Dương
định vị
Sẽ quét sạch, kẻ ác nghiệt,
giữ người hiền lương
Đem bể khổ, cải biến thành,
cõi sen thanh tịnh
Cõi Đông-thổ, phải biến
thành, tịnh độ Tây-Thiên
Cõi Phật sống, sống tiêu
dao, sướng vui vô tận
Dứt sát nghiệp, quy nẻo thiện,
mệnh vật an toàn
Cảnh an vui, như thần tiên,
Lân Phụng xuất hiện
Sóng gió yên, mừng thái
bình, thịnh thế được mùa
Người kính trọng, thương lẫn
nhau, không còn tranh đấu
Được mưa thuận, lại gió hoà,
sống lại thời Nghiêu
Chư Tiên Phật, nguyện đã liễu,
chúng sinh độ tận
Tổ Di-Lặc, lên toà báu, điểm
Tướng phong Tiên
Con của Mẫu, rời bể khổ,
cùng lên bến giác
Phật Thiên-Nhiên, dẫn
nguyên-nhân, cùng triều Mẫu nhan
Đến lúc ấy, nỗi lòng Mẫu, mới
hết gánh nặng
Đứa nào có, công đức lớn,
trong lòng hân hoan
Người nào đó, khai hoang trước,
trạng nguyên đầu bảng
Người nào đó, lập kỳ công,
quả vị khôi nguyên
Người nào đó, tài pháp thí,
cao thăng thượng phẩm
Người nào đó, xả thân bàn,
thượng thừa tôn nghiêm
Người nào đó, lập phật đường,
Kim-Tiên được chứng
Người nào đó, tuyên hoá Đạo,
được ngồi toà sen
Người nào đó, tận tâm sức,
quả chứng Tiên vị
Người nào đó, siêng ân cần,
thăng thưởng vô biên
Đến lúc đó, chia tam thừa, vị
liệt cửu phẩm
Các Phật-tử, có công lớn, thảy
đều mừng vui
Những ai còn, nơi hồng trần,
ngoại vương nội thánh
Hưởng vinh hoa, cùng phú
quý, tự tại an nhiên
Chúng Phật-tử, đã quy không,
Tây Thiên về lại
Thoát phàm thai, thành
Thánh-thể, Đại-La Kim-Tiên
Vội mặc lên, bộ áo Tiên, kim
quang rực rỡ
Cắm bông vàng, đội mũ Tiên,
giày mây trổ sen
Bái kiến Mẫu, đấng vô-sanh,
lấy tay dìu dậy
Kêu một tiếng, con yêu quý,
nay mới trở về
Kể từ nay, Mẫu không sai,
con bôn Đông-Thổ
Không còn làm, người phàm tục,
chịu khổ gian lao
Ăn đào tiên, cùng tiên quả,
quỳnh tương nước ngọc
Mừng vô hạn, vui khó tả,
khoái lạc vô biên
Hiển thần thông, thật quảng
đại, quán thông trời đất
Dùng diệu pháp, của Tiên
gia, xoay chuyển càn khôn
Chân pháp thân, nhật nguyệt
rọi, vẫn không lộ bóng
Vào nước lửa, không cháy
chìm, vĩnh thọ vô cương
Không còn bị, trời và đất,
âm dương chi phối
Không sợ nóng, chẳng sợ lạnh,
không sợ gió sương
Xuyên sắt đá, không trở ngại
ràng buộc thúc quản
Đến vô hình, đi vô tích, du
khắp tam-thiên
Cửu-huyền con, và thất-tổ, đều
cùng thoát khổ
Con phẩm gì, họ phẩm nấy,
cùng hiện uy nghiêm
Phật-tử tụ, cung Vô-Cực, đại
mở yến tiệc
Hội Long-Hoa, tụ quần-chân,
Phật Thánh Thần Tiên
Từng người một, đến trước mặt,
yết kiến Hoàng-Mẫu
Mẫu Vô-sanh, cực mừng rỡ, chẳng
nói nên lời
Rót một ly, rượu bồ-đề, ban
cho các con
Chúng Phật-tử, nơi bàn tiệc,
khoái lạc vô biên
Vô Cực-Thiên, đại đoàn tụ,
vui mừng vô tận
Cung Vô-Cực, vỗ tay cười, trời
đất cùng vui
Thế mới rõ, tu Thiên-Đạo,
chí tôn chí quý
Chẳng phụ lòng, con của Mẫu,
là đấng hiền lương
Phê đến đây, đã hoàn tất,
thu hồi kim bút
Đem lời Mẫu, tạc in lòng,
ngày đêm chớ quên
Huấn thư này, lấy tên là, “
Huấn Tử Thập Giới ”
Tĩnh một lúc, Mẫu tiếp tục,
viết thêm đôi lời.
Ngừng.
Huấn thư truyền đời trấn
Trung-Hoa
Rộng xiển tuyên hoá độ người
hiền
Hiền lương cùng lên bồ-đề ngạn
Nhi nữ công thành ngồi liên
hoa.
Cầm bút dặn dò lại dặn dò
Tuân lời Mẫu dặn thiết thực
hành
Mong con hết lòng và hết sức
Đánh thức người si khỏi cảnh
mê
Cực lạc cố hương nay vắng lạnh
Tiên Phật cứu thế giáng cõi
Đông
Bốn ức cùng nhau hạ phàm giới
Nào ai hiểu rõ được căn
nguyên
Kéo “ rèm cửa ” thấy chơn cố-chủ
Nghĩ lại hối, nện ngực giẫm
chân
Thời cơ quý báu chớ bỏ lỡ
Gà vàng xướng, Đạo triển khắp
nơi
Thừa lúc Đạo nửa mờ nửa tỏ
Tuân lời Mẫu dặn thiết thực
hành
Nếu thư sao chép không đúng
chữ
Hạ Đàn mau hiệu đính sửa sai
Chép xong thư này mau ấn
loát
Phổ biến lưu truyền Mẫu đẹp
lòng
Mau lập công đức khuyên độ
chúng
Cứu rỗi chúng sanh rời vực
sâu
Sách phê đến đây Mẫu ngừng
bút
Dẫn chúng Tiên Phật về
Diêu-Kinh
Chia tay quyến luyến lòng
như cắt
Hỏi con phải chăng thiết thực
hành ?
Nói lời này, Mẫu rơi lệ máu
Chớ xem lời Mẫu như gió bay
Thiên-Đàng Địa-ngục tuỳ con
chọn
Biếng nhác vĩnh đoạ xuống vực
sâu
Mẫu không phê tiếp, biệt nhi
nữ
Rơi hàng huyết lệ, về Lí
Thiên.
Ôi, lui.
Chú thích :
Vân-Thành : khi vào Vô-Cực-Lí-Thiên
phải đi qua cửa Vân-Thành ) Thành mây, đó là Nam-Thiên-Môn.
Tam-Cực : Vô-Cực, Thái-Cực
và Hoàng-Cực
Thượng-thừa là tu tánh. ( Phật
nói minh tâm kiến tánh, Nho nói tồn tâm dưỡng tánh. Tiên nói tu tâm luyện tánh.
Tánh tức là lý. Ngộ lý tức là Thánh, là Tiên, là Phật. )
Trung-thừa là tu mệnh, đó là
phương pháp luyện khí. Hai khí âm dương nằm trong vòng Thái-Cực, nên dẫu có tu
thành cũng chỉ ở trong vòng Khí-Thiên mà thôi, vẫn chưa thoát được luân hồi.
Thời Nghiêu : Thời Đế
Nghiêu, là thời thanh bình trong lịch sự Trung-Hoa.
Ngoại vương nội thánh : Tu
thân là công phu nội-thánh, hoá người là công đức ngoại-vương. Nội-thánh là tu
huệ, ngoại vương là tu phúc, đó là phúc huệ song tu.
Cửu huyền thất tổ : Bối phận
nhỏ hơn ta gọi là Huyền, lớn hơn ta xưng là Tổ. Từ đời ta đếm xuống chín đời gọi
là cửu-huyền, tính lên bảy đời gọi là thất-tổ.
Chân-cố-chủ : bổn tánh ban đầu,
thời cha mẹ chưa sinh.
Hình icon Show icon