( Giới Cáo Thứ Chín )
Tâm chẳng ví như mảnh trăng
sáng
Tánh chẳng là tuyết nở hoa
mai
Tâm không nhiễm trần chân-không
hiện
Thanh khiết vô nhiễm tỏa
chói loà.
Chín giới cáo, nguyên-phật-tử,
tuôn trào lệ máu
Chỉ vì con, lòng Mẫu mới, buồn
phiền lo âu
Đạo tuy có, trăm nghìn đường,
nhưng đều không chánh
Nếu không đi, đường kim-tuyến,
Vô-Cực khó về
Đương thời nay, bàng môn thịnh,
vạn giáo cùng khởi
Mẫu lo sợ, chúng Phật-tử, lầm
vào đường tà
Nghìn bàng môn, vạn giáo
phái, đều do Mẫu giáng
Truyền sách trước, gửi thư
sau, báo rõ tam-kỳ
Thời chưa đến, Mẫu không
giáng, Thiên-Đạo Nhất-Quán
Lại chỉ thấy, chúng Phật-tử,
tâm tánh đắm mê
Nên gieo rải, nghìn bàng
môn, triều sơn bái Phật
Khoá tâm-vượn, buộc ý-ngựa,
hành thiện tích đức
Đợi đến thời, Chân-Thiên-Đạo,
thu viên phổ độ
Bái Chân-Sư, cầu Chân-Đạo,
cùng về cố hương
Thời cơ đến, Mẫu tiết lộ,
thiên cơ diệu lý
Nay vốn là, thời thu viên, vạn
giáo quy căn
Mẫu giáng Đạo, hoá
tam-thiên, lấy tên Nhất-Quán
Độ tam-tào, cứu bốn bể, cùng
lên thang mây
Lời Mẫu nói, câu câu thật,
không một lời giả
Có bằng cứ, có chứng nghiệm,
thật giả khả tra
Tam giáo quy, về Nhất lý, Nhất
quy về đâu ?
Từ nhất-bổn, tán vạn thù, Nhất
từ đâu khởi ?
Muốn tu đạo, cần phải hiểu,
con đường nguồn cội
Không hiểu rõ, đường nguồn cội,
sao khả về cội
Thời thu viên, truyền phép
báu, thượng thừa bí quyết
Chuyện hiếm lạ, của vạn cổ,
nay ở tam-kỳ
Nếu không tin, còn Nhất lý,
khả đem minh chứng
Đem cương-lĩnh, của
tam-giáo, giảng nghĩa thuyết minh
Chân-Nhất này, vốn dĩ là,
Tiên-Thiên Chân-Lý
Nho quán Nhất, Thích quy Nhất,
thủ Nhất đạo Tiên
Minh-tâm-tánh, Quán-tự-tại,
nhà Phật giảng nói
Tồn-tâm-tánh, Khắc-phục-công,
cơ bản tu Nho
Tu tâm tánh, để phục mệnh,
công phu đạo Lão
Tâm-tánh này, vốn linh nhất,
chân không diệu hữu
Tu đạo Tiên, thường thanh
tĩnh, tam-phẩm nhất lý
Nho sĩ luyện, tri-định-tĩnh,
chẳng trái Thiên-lý
Phật giáo nói, không và tĩnh,
nhất-hợp-tướng lý
Đều vốn là, do tĩnh tu, tánh
hợp Vô-Cực
Pháp tu luyện, của nhà Phật,
tam quy ngũ giới
Tụ tam hoa, triều ngũ khí,
pháp của đạo Tiên
Hành tam-cương, giữ ngũ-thường,
lễ của Nho giáo
Đương thời nay, truyền Nhất-Quán,
tam-giáo hợp nhất
Không sát sanh, chơn nhân
ái, khí mộc phản bổn
Không trộm cắp, giữ trung
nghĩa, ngưng tụ khí kim
Không tà dâm, giữ lễ tiết,
chân hoả luyện tánh
Không uống rượu, có trí tuệ,
chân thuỷ hợp hoà
Không vọng ngữ, giữ chữ tín,
thổ khí quy bổn
Ngũ khí triều, ngũ giới
thanh, ngũ thường đủ đầy
Tuy tam giáo, nhưng vốn là,
một lý không hai
Nếu hai lý, tức không chánh,
rời tông rẽ nhánh
Từ Phục-Hy, vẽ bát quái,
chân dịch xuất hiện
Đấy vốn là, lúc khởi nguồn,
Thiên-Đạo giáng thế
Hội Thanh-Dương, mệnh
Nhiên-Đăng, giáng thế hạ phàm
Độ hai ức, nguyên-phật-tử,
trở về Vô-Cực
Thời hồng-dương, mệnh Thích
Ca, độ hoá cõi phàm
Lại độ thêm, hai ức về, Tây
Thiên quê cũ
Kỳ Thanh-Hồng, cùng độ được,
bốn ức Phật-tử
Còn sót lại, chín hai ức, bể
khổ còn mê
Nay Bạch-Dương, đại đạo triển,
Di-Lặc ứng vận
Mệnh Thiên-Nhiên, chưởng Đạo-Bàn,
phổ hoá Trung Tây
Nơi Tiên-Thiên, Mẫu không giữ,
Tiên Phật Thần Thánh
Đều đầu thai, cùng hoá thế,
phò trợ Thánh-cơ
Trước độ bần, kế độ phú, sau
độ khanh tướng
Độ vương-hầu, độ vạn quốc,
cùng lên Niết-Bàn
Nay đương lúc, thiên thời cấp,
mau thêm nỗ lực
Chí cương nghị, với lòng
thành, tuyên hoá kẻ mê
Luận Trời đất, tuy cao rộng,
sao bằng Đại-Đạo
Thiên mệnh lớn, Mẫu mệnh lớn,
chí linh chí cực
Nếu tuân theo, lời trong huấn,
thực tiễn bàn đạo
Mẫu sẽ sai, Chư Tiên Phật, hộ
con bình an
Việc sau này, với Phật-tử,
quan hệ cực đại
Không lâu nữa, Thiên thời đến,
đại hiển chân-cơ
Ngàn bàng môn, cùng vạn
giáo, rộng khắp phát triển
Niệm bùa chú, hô mưa gió, đá
chạy cát bay
Chỉ Trời mở, chỉ đất lở, dời
núi lật biển
Cưỡi ghế đẩu, bay lên trời,
yêu pháp lạ kỳ
Thuật âm dương, độn ngũ
hành, đằng vân giá vũ
Đủ các loại, yêu ma thuật,
không sao kể vơi
Đến thời đó, con của Mẫu, nhớ
kĩ lời dặn
Nếu chạy theo, mất linh
quang, vĩnh chịu thê lương
Đấy vốn là, số Trời định,
tam-kỳ triển hiện
Mẫu lập kế, có dụng ý, chí
diệu chí huyền
Việc tam-thiên, cùng chủ quyền,
do Mẫu chấp chưởng
Lúc thích hợp, Mẫu hạ lệnh,
pháp thuật đều tan
Vạn-Tiên trận, đủ thứ pháp,
náo nhiệt hoa mắt
Di Lặc ngốc, Tế Điên khùng,
cực quảng thần thông
Cờ hạnh hoàng, cầm nơi tay,
phất vẫy giữa không
Hô một tiếng, chư Thần thối,
lui về bổn vị
Pháp không còn, thuật cũng hết,
Thần Thánh không giúp
Chỉ còn lại, đôi tay không,
khó chống đỡ lại
Vạn bàng môn, bái Di-Lặc,
cùng quy chánh-lý
Giúp Tế Công, hiển Phật
quang, đạo quán tam-cực
Người giàu có, lạy ngược lại,
người nghèo hữu đạo
Đạo đức triển, khắp toàn cầu,
thế giới đại đồng
Người thông minh, có trí tuệ,
hãy mau tu đạo
Chớ đợi thuyền, tới giữa
sông, vá lỗ thì muộn
Phê đến đây, Tam Tài mệt, Mẫu
ngưng bút vàng
Hãy thiền định, tâm thanh
tĩnh, đợi Mẫu phê tiếp.
Ngừng.
Chú Thích :
Tâm-vượn ý-ngựa : Ví tâm người
như con vượn, ý người như con ngựa.
Vượn và ngựa là hai loài vật
không bao giờ đứng hay ngồi yên được, chạy nhảy không ngừng, tâm và ý của người
lúc chưa định cũng thế. Thời chưa phổ độ, chỉ truyền phương pháp hàng phục tâm
ý mà thôi.
Tam thiên : tức tam thiên đại
thiên thế giới
Tri-định-tĩnh : cách vật trí
tri, tri chỉ định tĩnh, an lự đắc
( Cách vật trí tri : hiểu rõ
sự vật là nhờ ở chỗ truy cứu tới cùng cái lý của sự vật, nghiên cứu để hiểu rõ
lý tận cùng của sự vật )
Nho gia nói: “Tri chỉ nhi hậu
hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu năng an, an nhi hậu năng lự, lự
nhi hậu năng đắc.” Ý nói, biết đến cùng rồi mới định được, định mới có thể
tĩnh, tĩnh rồi mới có an, an rồi mới có thể suy nghĩ tinh tường, suy nghĩ tinh
tường rồi mới có thể lĩnh ngộ được. “Tĩnh” khiến cho nhà nho đạt được trí tuệ,
hoàn thành được việc tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Tam-phẩm : cũng gọi là tam
hoa, tức Tinh, Khí, Thần
Tam hoa tụ đỉnh : Tinh khí
thần hợp nhất. Luyện tinh hoá khí, luyện khí hoá thần, luyện thần hoàn hư.
Ngũ khí triều nguyên : Luyện
hậu thiên ngũ hành ( Kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ ) thành tiên-thiên ngũ nguyên (
nguyên-tình, nguyên-tính, nguyên-tinh, nguyên-thần, nguyên-khí ).
Hình icon Show icon